Thứ Ba, 4 tháng 4, 2017

Thơ Thuc Tran

Chia sẻ với mày thằng tao không quen biết...

Những ngày còn sống với Việt Cộng
Tao từng phải ăn đọt mì để sống
Nó đắng nghét nuốt không qua cổ họng
Tao từng lội rừng suốt đêm với cái bụng rỗng
Đến lúc mệt lả thì nằm ngửa mặt ngắm sao trời
Những phút thê lương ấy tao vẫn thấy ở đời
Tự Do là quý nhất.

Đất Sài Gòn
Tao từng lang thang như thằng hành khất
Khuân vác mỗi ngày để kiếm miếng cơm
Đèn sách đêm đêm để mơ chuyện lớn hơn
Những lúc ấy tao vẫn thấy trên cõi đời này
Tự Do là quý nhất.

Có người từng hỏi tao: “Ê Thức!
Tao quen ông này bà nọ, muốn giới thiệu không?”
Tao chỉ cười: “Là một đàn ông,
Nhục nhã nhất là làm thằng bu bám.”

Dẫu phút thê lương hay thời đình đám
Tao vẫn chỉ tôn thờ hai chữ Tự Do
Thứ quý nhất xin cũng chẳng ai cho
Thứ quý nhất mình phải tìm mới có

Nhìn cảnh mày nằm đó
Bầm dập như mấy thằng trộm chó dân họ đánh mỗi ngày
Nếu là mày tao sẽ rất đắng cay
Là đàn ông, tội đách gì phải vậy?

Theo đóm ăn tàn nó nhục thế đấy
Đám chóp bu chúng bán núi chia sông
Tiền đô la chúng có tỷ tỷ đồng
Mày hăng hái làm vừa lòng chúng nó
Chúng quẳng ra vài cục xương nho nhỏ
Đẩy mày ra mà đấu với nhân dân
Nếu là tao, tao sẽ chẳng ngu đần
Bán Tự Do vì vài đồng bạc lẻ.

Nghề chó săn là cái nghề chó đẻ
Xưa rồi nay vẫn vậy chẳng ai thương
Nếu là tao, tao dứt khoát hoàn lương,
Sao phải để vì miếng xương mà đo đất?

Tự Do mày ơi… mới là quý nhất!

Không có nhận xét nào: