Thứ Ba, 4 tháng 4, 2017

Dẫu mai anh có xa rồi

Em.
Ngày xưa, có lần em đã gục ngã đầu vào vai anh nức nở
"Anh đừng bỏ em... "
Anh nhớ lúc đó trong lòng anh là cả một nỗi đau đớn và xót xa. Anh chỉ có thể ôm chặt em vào lòng và nói
" Anh sẽ không bỏ em.. "
Anh nhớ mãi bài thơ Dẫu Mai của Kiều Thị Mai Loan

Dẫu mai anh có xa rồi
Cũng đừng nên xé mảnh trời ngày xưa
Con đường xanh ngắt mùa mưa
Em-Anh đi giữa một vòm me lay
Vòng cung hạnh phúc đan dài
Hàng cây đổi lá nhắc hoài tóc  em

Dẫu trong anh lắng nỗi niềm
Cũng đừng chối bỏ những chiều riêng chúng mình
Em ngồi hờn dỗi làm thinh
Anh bối rối chẳng hiểu mình lỗi sao
Nhành hoa anh nối làm cầu
Hổng nhìn em.... cứ nhìn đâu ngập ngừng

Dẫu tim anh hết còn rung
Cũng đừng xua đuổi đến cùng hình em
Phố đông vang tiếng chân quen
Anh vẫn nhận giữa muôn ngàn người qua
Để rồi mới một ngày xa
Bồn chồn anh gọi.... ngày ba bốn lần

Con đường, phố cũ cái tên
Mong anh hãy giữ đừng quên chút gì

Em nhiều lần chê trách anh chỉ mơ và mộng. Em sợ anh xa rời thực tại nhưng em không biết những gì trong lời thơ ấy đã ám ảnh anh và cũng chính nó đã nuôi dưỡng tình yêu của anh dành cho em. Anh chưa bao giờ nói với em điều đó vì anh sợ em sẽ trách anh là đã yêu mà tính chuyện xa nhau

Bây giờ, đã đến lúc khi chúng ta chia tay nhau một cách bình thản. Nhẹ nhàng như khi đến với nhau. Cả em và anh đều hiểu rõ cần phải kết thúc trang tình sử đẹp nhưng cũng đầy nước mắt nầy lại.
Dù đời ta chẳng còn bao nhiêu nhưng có kết thúc thì mới có thể một khởi đầu mới.
Dù sau này chúng ta có ra sao thì mỗi khi nhớ lại những kỉ niệm khi ta yêu nhau vẫn cảm thấy mình hạnh phúc

Khi ta yêu nhau....
Anh đã yêu em với cả tấm lòng và cả một tâm hồn đầy mơ mộng...

4/4/2013

Không có nhận xét nào: