Thứ Ba, 10 tháng 5, 2016

TƯỞNG EM CHƯA CÓ CHỒNG

Từ ngày biết đươc thân xác mình chứa đầy bịnh hoạn… tôi đong đưa cùng ngày tháng từ quán cà phê nầy sang quán cà phê nọ với tâm trạng ngồi chờ chết. Mặt tôi lì ra trên mỗi góc phố.
Mỗi quán cà phê tôi ngồi, tôi lượm được vài chục thằng quen.
Lúc nhỏ thời trung học, không biết tôi đọc được từ một quyển sách nào hay một tờ báo nào cùa một thằng Tây, thằng Tây thứ thiệt chứ không phải Tây Ninh của quê hương tôi, nó bảo: Muốn biết được trình độ văn hóa của một nước, kiến thức tổng quát con người của nước ấy ở mực độ nào thì…cứ đếm số lượng quán cà phê hè phố mà nước ấy có. Không hiểu bạn có đồng ý với thằng Tây nầy không? Phần tôi trong hoàn cảnh hiện tại, tôi thấy thằng Tây nầy nói đúng quá.
Ngồi quán cà phê, nếu lỗ tai của bạn biết chia năm xẻ bảy, biết cất giữ và vứt đi, biết tĩnh tọa và mặc nhiên… Không cần đọc sách, không cần nghe radio, không cần xem tivi, chắc chắn bạn cũng sẽ là người biết lắm chuyện. Có chuyện mực độ chính xác được khẳng định báo đăng, đài nói, thiên hạ đồn, lại có những chuyện trên trời dưới đất…nghe qua cứ y như là bị nghe mấy thằng cộng sản nói.
Mang thân phận lưu vong, mỗi thằng ngồi quán cà phê đều bạc đầu cùng quá khứ. Tận cùng của đáy lòng là mênh mang nỗi nhớ….
Câu chuyện khởi đầu từ đâu đâu bỗng dừng chân tại xứ Huế. Huế ở đây không là một vạc áo nâng gió qua cầu Trường Tiền; Huế ở đây không là một giọt trăng rớt xuống khoang thuyền sông Hương giữa tàn thu vời vợi…Câu chuyện mà chúng tôi đang nhắc đến là những thằng bạn Huế cùng thời chinh chiến, những thằng sáng chói và cứng như thỏi vàng ròng, những thằng mà năm mô, năm ni như năm tê… vỗ ngực nhận mình dân Huế 24 kara.
Người bạn tôi vừa quen - Nguyễn Đăng Tri - Quê Ưu Đàm Thừa Thiên Huế, tự hào là một Huế 24 kara. Huế 24 kara, ai muốn hiểu sao thì hiểu; Huế bạt mạng, Huế chịu chơi…và Huế trước sau như một…. Tào lao tự quán cà phê, Nguyễn Đăng Tri có lẽ thuộc loại Huế trước sau như một nầy.
Khoác cái bề ngoài của một lãng tử mang mang, thửng thờ như hạt bụi, hiện tại lại là kẻ lữ hành đang chờ chết nơi bạc trắng tha phương… Nguyễn Đăng Tri lại gồng gánh cho thân phận mình một kiến thức tài hoa.
Những ngày Quê Hương mờ trời lửa đạn, Anh góp mặt cùng bọn tôi vác dao mổ ra chiến trường…Anh là một Bác sỹ Quân Y của Liên Đoàn 24 Biệt Động Quân hoạt động trong lãnh thổ vùng hai chiến thuật… Cạnh Anh quanh bàn cà phê một Tây Nguyên ngậm ngùi chợt thức, nhìn xuống gót chân như còn dính vết bụi hồng, quơ trên bờ vai như còn vướng từng lọn sương mù khe núi…Chúng tôi cùng Anh choàng vai Pleime xé trời mưa pháo, lúc hào khí ngút trời, lúc rời rã tan thương. Chúng tôi cùng Anh sững sờ Benhet… mở rộng vòng tay ôm những thằng bạn hiếm hoi quay về…vẽ huyền thoại quanh vòng ly rượu đế…Cuôc sống rồi cũng qua, rồi cũng nhớ, rồi cũng thương… bởi vì Tây Nguyên không chỉ là trời lửa đạn, Tây nguyên với bọn tôi, với Anh còn Thủy, còn Mai, còn Dung,,, còn Phố Núi… “Anh khách lạ đi lên đi xuống, may mà có Em đời còn dễ thương….”
…… Ngày qua ngày tôi gặp Nguyễn Đăng Tri nhiều hơn và xích lại gần Anh nhiều hơn.
Từ nơi Anh tôi nghe được những điều tôi không có cơ hội để biết và những điều tôi không cần để biết. Bình thường thì con người Anh lặng như phiến thạch mộ bia nhưng khi góp chuyện thì Anh lại sùng sục đam mê. Bằng phương pháp nào để biến một bộ ngực của phụ nữ từ xấu thành đẹp, phương pháp nào để vẽ đường biểu diễn của hàm số vô tỷ trong môt phút…điều kiện cần và đủ để có một nồi bún bò Huế ngon…Mỗi đề tài Anh đưa ra như tự tay cầm con dao mỗ, chính xác (theo anh), tường tận (theo tôi). Sự sôi nổi của Anh gợi tôi nhớ đến một Tổ Thiên Thu khi luận đàm về rượu cùng Lệnh Hồ Xung trong Tiếu Ngạo Giang Hồ: một Đoàn Dự thao thao bất tuyệt về cách thức chăm sóc Hoa Trà trong Mạn Đà Sơn Trang từ Lục Mạch Thần Kiếm .
Một hôm, tôi gặp Anh, không phải từ quán cà phê mà từ một bàn rượu nơi nhà của một người bạn…Anh đến và mang theo cây đàn guitar.
Anh tự giới thiệu mình là Đăng Phương… người nhạc sĩ có thời gian cầm đàn không bằng thời gian của những nhạc sĩ khác lên dây đàn.
Với cái giọng khan đục bởi thời gian, với cái ngập ngừng chênh vênh như thân phận
“-Tôi muốn đến nơi đây
-Tôi muốn hát đêm nay
-Tôi muốn uống cho say để quên đời đắng cay
-Tôi muốn đến bên anh
-Tôi muốn xé đêm thanh
- Tôi muốn hát đêm nay hát cho đời đổi thay….”
…. Tôi là người rất dốt về âm nhạc, tôi thường khoe cái dốt về âm nhạc của tôi với bạn bè là tất cả những ký hiệu để viết thành một bản nhạc, tôi chỉ biết có mỗi khóa Sol.
Nói như vậy rõ ràng là…đối với Âm Nhạc tôi là một người mù; thưởng thức âm nhạc theo cách của tôi là cách… Người mù nghe gió kiếm. Hể cứ một bản nhạc nào chọc thẳng vào tâm trạng tôi, đào bới vào cái hoàn cảnh của tôi và nhứt là người diễn đạt lột trần được lời ca thì…tôi thấm.
Đăng Phương lần nầy đã làm tôi thấm…cái thấm của kẻ ghiền rượu mới ngửi được mùi beer đã say…Tôi lang thang cùng Đăng Phương qua Nỗi Buồn Đỉnh Cao
“-Tìm nhau những buổi chiều mưa
-Đạn rơi bom nổ đong đưa tháng ngày
-Những khi lòng đói mềm tay
-Chuyền nhau hơi ấm ai hay nỗi niềm?...”
Tôi lang thang cùng Đăng Phương vào Huế Nhớ Thương
“-Mấy năm rồi xa Huế nhớ gì không ?
-Mỗi con đường một kỷ niệm ngày xưa
-Những chiều mưa thẹn thùng buổi ban đầu
-Là hẹn hò âu yếm mãi ngàn sau…”
Thằng Huế nào lại không nhớ Huế, chuyện tầm thường bỏ đi , còn tôi ột dột mần răng cũng từng lăn cù mèo bởi vạc áo dài Sông Hương Núi Ngự quấn chân.
Tôi trùm chăn ký ức quyện tròn như hơi khói thuốc lào phà vào ly rượu mạnh, đang phê, rồi chợt lạnh… Đăng Phương đang hát, tưởng gì không tưởng lại TƯỞNG EM CHƯA CÓ CHỒNG (đó là tựa một bài hát cũng là tựa TẬP NHẠC ĐĂNG PHƯƠNG )
Ngày xưa, trong đời lính rày đây mai đó, lúc đất đỏ lúc rừng xanh, thời gian ngã nón chào phố, dù là phố núi hay phố quận đìu hiu, của tôi… cũng thật là ngắn ngủi bật rật. Tôi cũng đã từng… Theo Ngọ về và cũng đã từng té ngữa… vì Ngọ đã có chồng. Cái tò te dễ thương và cũng rất dễ bị đánh đòn…Tôi không hiểu người bạn tôi Đăng Phương, đã đụng hoàn cảnh nầy, trong lúc đó trái tim Huế 24 kara của Anh vẫn nguyên si hay teo lại vì se thắt. Tôi thì tôi mỗi lần như vậy tôi cứ ngờ ngợ tự tay mình mang con tim thả vào xô nước đá ngâm chai Champagne…Mùi vị Champagne thì bốc nồng, con tim thì teo riết
Cầm con dao mỗ làm một phẩu thuật thẩm mỹ, Bác sĩ Nguyễn Đăng Tri, bằng cái đầu đã đòi hỏi sự chính xác đến một phần trăm li, tự mình không cho phép một sự lầm lẫn nào. Cầm cây đờn Guitar, nhạc sĩ Đăng Phương bằng con tim, khi chùng khi căng…quờ quạng trong đam mê, thật thà trong tâm thức
“-Tôi ngồi hóa đá thành sông
-trả em nỗi nhớ mênh mông ngàn trùng
-Tôi ngồi hóa đá thành thơ
-Trả em một thuở dại khờ chớm yêu…”
Ngồi quán cà phê… tôi thường lượm lại bao cái cũ rích của nghĩ suy. Con tim khôn ngoan là con tim nên vứt đi, bởi lẽ…tình yêu chẳng phải là bài toán cộng mà cũng chẳng phải là bài toán trừ, tình yêu nó có thể là một ngọn lửa, một tảng băng… nó làm đam mê phừng phựt, nó làm đam mê run rẫy. Tôi cầu trời cho người bạn tôi không phải là một Nguyễn Đăng Tri mẫu mực mà là một nhạc sĩ Đăng Phương phiêu bạt… và dại khờ trong tình yêu cũng được! Được vậy từ anh tôi mới có những nốt nhạc lao đao trong quá khứ và mượt mà trong ngày tháng tha phương.
Trạch Gầm

Không có nhận xét nào: