Thứ Năm, 8 tháng 5, 2008

Ba tôi

Ba tôi rất thương các con nhưng cũng khét tiếng dữ đòn. Các anh chị em chúng tôi đều nhớ những trận đòn thừa sống thiếu chết khi còn nhỏ. Tôi sợ nhất là cảnh bị ba kẹp đầu vào giữa hai đầu gối mà quất roi. Nếu có đứa nào vỉ hãi đòn mà chui vào gầm giường thì ba càng nổi nóng, ông cứ lùa roi vào mà quất trúng bất kể chỗ nào cũng ráng chịu. Mỗi khi chúng tôi làm điều gì sai chỉ cần ba lừ mắt nhìn thì đứa nào cũng khiếp.

Gia đình tôi có tất cả chín anh chị em. Sau ba chị lớn ra đời thì đến tôi, con trai đầu lòng. Vì thế buổi đầu tôi được đón chào nồng nhiệt và thương yêu nhất vì không những là con trai mà tôi còn là đứa yếu ớt nhất. Tôi sinh non do mẹ tôi đẻ rớt khi bào thai mới được 7 tháng. Tôi chỉ cân nặng có 1 kg 7 lúc chào đời. Thời đó làm gì có lồng hấp như các bệnh viện ngày nay. Mẹ tôi kể khi đem tôi từ bệnh viện về nhà mẹ cứ khóc hoài vì sợ tôi chết. Thế mà tôi sống được đến ngày nay là nhờ công của ông nội. Mỗi ngày ông ủ tôi trong chăn với hai chai nước nóng quấn khăn đặt cạnh người. Tôi không biết bú, phải bơm sữa vào miệng . Thế mà ngày lại ngày qua tôi vẫn lớn như những đứa trẻ bình thường khác dù thể trạng tôi lúc nào cũng gầy gò ốm yếu cho tới ngày nay. Dù được cưng nhưng tôi vẫn nếm đủ và rất nhiều lần những trận đón của Ba.

Lần bị đòn ấn tượng đầu đời nhất của tôi là vào lúc 5 tuổi. Tôi chưa đến trường nhưng mẹ tôi ở nhà vẫn dạy tôi đọc, đánh vần và cầm tay tôi tập đồ từng nét chữ trong quyển vở con . Lần đó tôi vừa viết bài vừa rấm rứt khóc vì ham chơi. Ba tôi nổi giận, ông dùng cây phất trần ( chổi lông gà có cái cán chổi bằng mây ) đánh tôi túi bụi. Đã thế Ba còn túm hai chân dốc ngược đầu tôi nhúng vào thùng phi nước. Khi vớt tôi ra mẹ tôi vừa thay đồ cho tôi vùa khóc khi nhìn những vệt roi hằn chi chít khắp mình tôi. Ba tôi đánh không phải vì ông ghét con mà tức giận khi thấy cách mẹ tôi dỗ tôi học không hiệu quả như ý của ông. sáng hôm sau Ba hối hận, ông lại đèo tôi trên chiếc xe đạp ra sở làm của ông ở Sài gòn. Ba tôi là thợ giày của một hiệu giày nổi tiếng trên được Lê Thánh Tôn ( Tiệm giày T.V.M) nhưng ông không làm giày tại tiệm mà lãnh về nhà làm và cứ một tuần hoặc hai ba ngày ông lại ra Sài gòn giao hàng và nhận lương. Những lần được theo ba ra tiệm như thế tôi rất thích. Tôi được Ba dẫn đi ăn phở Minh ( một hiệu phở cũng nổi tiếng nằm ở góc đường Pasteur ) Trong chỗ làm của Ba cũng như ở tiệm phở tôi được mọi người hỏi thăm và đón chào nồng nhiệt. Tâm lý người Bắc coi trọng con trai và ai cũng nghĩ ba tôi quý tôi lắm vì phải sau 3 người con gái mới sinh được tôi. Thường thì mỗi khi chúng tôi lầm lỗi ba tôi nóng giận đánh con nhưng sau đó bao giờ ông cũng hối hận và tìm cách bù đắp lại sai lầm của mình.

Một lần khác, tôi bị cảm ốm mất mấy hôm nên được ngủ chung với ông nội. Khi khỏi bệnh, Ba bắt tôi ngủ riêng trên gác . Tôi không chịu và la khóc ầm ĩ thế là Ba nổi giận phết cho tôi một trận tơi bời. Ông đánh tôi rớt từ trên gác xuống đất lại tiếp tục lôi tôi ra sân đánh bò lê bò càng. Ông tôi thì nằm trong giường. Ông rít lên " Mày đánh nó như thế thì đánh tao chết luôn cho rồi " Ba tôi nghe vậy càng nổi hung đánh tôi dữ hơn. Cuối cùng khi mệt mỏi ông quảng tôi ngoài sân và đóng cửa mặc cho tôi năm khóc rên rĩ ngoài hè nhà. Đến nửa đêm Ba tôi mở cửa thảy cho tôi cái mềm. Sáng hôm sau ông lại đưa tôi đi Sài Gòn, lại ăn phở, dạo phố, ăn kem ...

Sau này khi trưởng thành, đủ trí khôn để phân tích và hiểu nỗi lòng của Ba. Tôi cũng nhận ra những sai lầm của người lớn khi dùng roi vọt để răn dạy con. Đó là đánh con khi tự ái, khi giận lẫy đều không tốt , không có ý ngĩa gì về mặt giáo dục. Vì vậy trong quá trình nuôi dạy các con tôi hiếm khi nào đánh con .

Không có nhận xét nào: