(Nhớ chuyện ba kể)
Mãn hạn tù cải tạo, ba được ban chỉ huy trại dặn dò cả buổi, rồi phát cho ít tiền. Số tiền ít ỏi này không đủ để đón xe từ trại về nhà, nhưng không sao. Dù cơ thể chỉ còn bộ xương dính da, nhưng niềm vui bất ngờ được ra tù như liều thuốc kích thích, làm cho con người ba hưng phấn hẳn, ba cảm thấy khỏe như thanh niên, xách tay nải ba rời trại.
Ba nói , gia đình thì sắp được gặp vợ con rồi, nên không nghĩ gì, chỉ thương cho anh em ở tù với nhau, hai năm rưỡi trời gian khổ sống chết bên nhau, giờ mình thoát, anh em ở lại biết chừng nào mới ra ?
Bước ra đường, ba nghĩ mình đủ sức đi bộ về tới nhà, dù đoạn đường gần vài trăm cây số. Hoặc đi bộ đến khi nào kiệt sức thì sẽ đón xe đò, nhưng không , không bao giờ mình kiệt sức. Chắc chắn vậy. Hoặc chỉ đón xe đi hết địa phận tỉnh Bình Định thôi, rôi xin đi nhờ xe về Quảng Ngãi. Không được, đời mình có lúc như đã tận cùng có thèm xin xỏ ai đâu. Thôi cứ đi bộ.
Rồi một chiếc xe đò đột ngột dừng lại phía trước. Anh lơ xe nhảy xuống :
- Mời ông "con trời" lên xe.
- Chú đi bộ được rồi em ơi.
- Ông cứ lên xe, tụi tui không lấy tiền đâu.
Chưa kịp suy nghĩ, chú thanh niên to khỏe ôm ba bỏ lên chiếc xe cũ kỹ, ba như chưa kịp định thần, cảm giác vừa vui vui vừa buồn buồn pha chút xấu hổ. Ba hỏi :
- Sao mấy em gọi tui là "con trời" ?
- Ông nhìn cái lưng áo của ông có 2 chữ CT tổ bố, không phải con trời thì là cái gì ? Tụi tui chở nhiều rồi, không lấy tiền ai hết, mà có lấy thì mấy ông tiền đâu đưa ? Ông yên tâm, lát nữa tụi tui gửi xe quen cho ông về tận Quảng Ngãi luôn. Mà ông có tự đón xe thì cũng không ai lấy tiền của ông đâu , đừng lo.
fb Phạm Đăng Quỳnh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét