Thứ Năm, 16 tháng 6, 2022

LẠM BÀN CHÚT THÔI

 ( bài viết cũ 2018)

Trên FB có nhiều loại văn chương, biết chọn loại nào để đọc đây?

      Tui thích đọc nhất là loại giải nhiệt tâm hồn, đọc cười sảng khoái, có stt của Lê Vịnh, Sỹ Liêm, Bùi Thanh Xuân và Trần Sang , Trần Phong Vũ . Họ viết những chuyện đời thường không đâu vào đâu mà có duyên lúm đồng tiền. Cười đã, cười chí tử, có hồi cười ra nước mắt luôn! Họ phát hiện trong đời sống những tréo ngoe đến ngây ngô, khập khiểng mà bàn dân thiên hạ cứ hay làm, rồi đem lên stt mổ và xẻ sao cho thiên hạ bật ra tiếng cười. Nghệ thuật châm đó đâu phải ai làm cũng được? Phải có khiếu hài hước đã ăn vào trong máu rồi kia. Gần đây, xuất hiện thêm cây hài nữ Hoàng Lệ Thu, cũng đa tài không kém! Bởi hài nên chị lúc nào cũng cười, ít khi buồn. Hình ảnh chị chỉ buồn khi đang làm mẫu ảnh cho một stylist nào đó đang đi lùng cảnh đẹp. Mời bà con đọc là biết tài quý vị tui vừa nêu trên. Đây không phải bài bình nên dẫn chứng còn ẩn núp. Đây chỉ là lời giới thiệu.
    
       Loại thứ hai thường phân tích các sự kiện hậu trường chính trị rát ràn rạt , đọc xong mình vỡ ra nhiều thứ, ngộ hơn bản chất những thứ màu mè sơn phết lên sân khấu cuộc đời. Tôi không dám nêu tên, e họ bị chiếu tướng. Đọc văn họ viết gảy gọn, chắt lọc và tài hoa, ta thấy mấy chân tướng chính trị lộ dần với nhiều thủ đoạn lừa mị người dân phơi ra trơ trẽn. Họ viết mạnh bạo đến mức như điếc không sợ súng luôn. Chắc cũng có thế lực chống lưng? Đọc như thế, hả dạ lắm trong cái thời nhiễu nhương có nhiều thâm cung bí sử này! Ngòi bút bén ngọt mà dung dị, không khoa trương trau chuốt gì! Đọc để biết hơn là để thưởng ngoạn!
      
       Còn có những loại thơ tìm đường vót chữ , chữ có đẹp nhưng ý thì cứ lặp đi lặp lại, không thấy gì mới , chủ đề hẹp, đề tài nghèo , chủ yếu bày tỏ tâm trạng cái tôi của mình hơn là bày tỏ nỗi niềm tha nhân. Tôi cho đây là loại văn chương trang sức. Ngọc lưu ly nhìn hoài cũng chán! Bên văn xuôi cũng có, có để che lấp đi một lối sống thời thượng học đòi, nửa nạc nửa mở trong một xã hội Á đông còn nghèo nàn, lạc hậu . Họ quên đi rằng xã hội này đang nhốn nháo, đang cần chỉnh đốn nề nếp để khỏi loạn, khỏi mất trật tự, khỏi đồi bại và phi luân. Họ đang đi tìm những giá trị ngoại lai như chủ nghĩa hiện sinh, siêu thực , hậu hiện đại mà hòa nhập để tạo ra nhiều tác phẩm bệnh hoạn - con hoang , coi thường độc giả , coi thường dư luận . Họ đang bị trả giá . Gạch đá ném vào họ lia chia, có che đỡ mấy cũng u đầu sứt trán.  Thơ như rác ,dung tục, khó ngửi . Rác bỏ giữa nơi công cộng, nhiều người thiếu ý thức bỏ theo, ùn ùn như sóng, hôi thúi ai mà chịu nổi. Phải rút thôi!  À mà có tỉnh ra thì mới còn like chứ, mới có bạn tử tế chứ! Tiên trách kỷ, hậu tách bỉ, đừng ta thán sao bạn lơ mình , phụ mình!

       Tôi đang nói về văn chương trong nước. Còn ở hải ngoại tôi không dám lạm bàn , e mạo phạm! Bởi ngoài ấy cây đa, cây đề nhiều, họ luống tuổi, thận trọng và đắn đo nhiều! Còn giới trẻ hải ngoại, đọc văn chương của họ, tôi cảm thấy mình thực sự xa lạ. Họ phồn thực quá đà! 

      Tôi viết mấy cảm nhận này theo góc nhìn của bà nội trợ : thấy sao nói vậy người ơi. Đừng chấp nê tôi nhé, FB thân thương! Dẫu thế nào, văn chương tuy có nhiều lối đi riêng nhưng vẫn nhằm mục đích chung là làm đẹp cuộc đời, làm đẹp con người , phải không? Đẹp nhanh hay chậm, tùy bút lực người cầm bút! Đôi khi mì ăn liền cũng có sức thu hút người xem, nếu nó dí dỏm , nói sát sự thật! Văn chương giản dị lời, không gợi điều dung tục,  phản ảnh đúng thần thái sự kiện , theo tôi là văn chương đẹp !

Lê Thị Quỳnh Dung

Không có nhận xét nào: