(Tự sự của một người vợ nhân ngày sinh nhật chồng)
Vậy là hôm nay đã đến ngày sinh nhật Lão Mèo già.
Cầm tinh con Mèo, Lão hơn mình 7 tuổi, nhưng trông già…khú, gọi vậy nhưng lão chẳng giận.
Hồi mình đồng ý lấy lão, hai đứa ra phường đăng ký kết hôn. Với người Việt, đám cưới dù ko phải là thủ tục pháp lý thì rất linh đình, nhưng với đăng ký kết hôn, lắm khi chỉ có cô dâu, chú rể.
Đăng ký xong, lão đèo mình về gian phòng tập thể nơi lão ở rồi nhanh chóng…cài cửa lại.
- Giờ mình là vợ chồng hợp pháp rồi, anh…xin phép nhé. Vừa nói, lão vừa làm tới…
Ai ngờ lần đó cũng là thời điểm làm mình bị ngừng cái... chu kỳ.
Về sau nhớ lại, Lão bảo:
- Em đúng là cái đồ… ruộng hạn lâu ngày.
- Còn anh thì khác gì cơn mưa rào sa mạc? - mình cũng đấu lại, chẳng ngán!
Rồi hai đứa lại ôm nhau, cười như hai đứa trẻ…nhiều năm tuổi.
Được cái, Lão đọc nhiều, nên cũng biết nhiều. Cái gì không biết, mình lại hỏi Lão. Tuy nhiên, Lão lười làm việc nhà nên khi cáu lên, mình mắng Lão: “Anh chỉ được cái chém gió là tài”. Nói cho đúng thì cũng có lúc lão xung phong rửa bát, lau nhà. Nhưng thấy lão làm vừa chậm, vừa không…sạch, nên mình bảo, thôi để em làm cho nhanh, rồi sau chẳng thèm nhờ nữa.
Thương nhất cái khoản Lão trông già trước tuổi. Một hôm mình bảo lão đến trường đón con gái sớm (lớp 2) để về quê. Lúc về nhà lão điên lắm. Hỏi ra thì lão bảo, cô giáo gọi con gái ra cửa bảo “có ông đón về”. Lão bảo cô giáo cấp một rất trẻ mà sao mắt mũi lại kèm nhèm thế!
Lần khác, mình cùng Lão đi bộ quanh nhà. Đang đến đoạn nhà N11B thì có một con bé đi xe máy dừng lại, hỏi Lão, “ông ơi nhà N11B ở đâu vậy ạ?”. Lão điên tiết, bảo đi thẳng đến đầu ngõ rồi hỏi tiếp nhé. Mình bảo con bé, “chính là nhà này em ơi”. Nó rối rít, “em cảm ơn chị ạ”. Lúc đó mình thấy Lão rảo bước rất nhanh, bỏ mặc mình phía sau.
Tối về, Lão trách mình sao lại “bóc mẽ” chồng. Ý Lão là con bé mắt mũi kém thì phải chỉ sai đường cho nó sáng mắt ra. Mình bảo lâu nay mọi người bảo anh già em không tin, nhưng hôm nay thì em thấy rất đúng. Lão giận luôn cả mình, xách gối ra sofa nằm.
Sau 3 đêm, thấy cũng tồi tội, mình ra nhận lỗi “hôm nọ em hơi quá lời, thực ra anh có già đâu, chẳng qua anh hay đùa. Thôi vào giường ngủ với em đi”. Mình vừa dứt lời, Lão bảo nói thế còn “nghe được”, rồi nhanh chân cắp gối vào giường. Mình là mình đi guốc trong bụng Lão. Lão cũng muốn vào lắm, nhưng sĩ diện, nên khi mình vừa gợi ý phát là lão ok liền (!).
Tối hôm sinh nhật năm ngoái, khi mình đang đứng cửa sổ phòng ngủ xem trời sao thế nào, thì lão bảo, hôm nay mây nhiều (!), chắc chắn có mưa (!) em ạ. Ngó làm gì, vào giường đi…
Tuy hơi ít đọc, mình cũng hiểu ngay ý lão, nhảy tót lên giường.
Nhân ngày sinh nhật năm nay, chúc Lão khỏe mạnh, chăm tập thể dục, chịu khó cạo râu và mặc áo quần màu sáng để trông trẻ ra đôi chút, đỡ gặp phải những người mắt kèm nhèm hoặc đục thủy tinh thể (!) sẽ rất phức tạp. Rồi Lão bảo gì mình sẽ nghe nấy, không cần xem thời tiết mưa, nắng ra sao nữa…
ThanhHuy Trinh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét