(TIẾP) CHUYỆN NHẶT TỪ MỒM CHỊ TÒA ÁN
Hôm rồi, chị tòa án kể cho nghe chuyện này:
Một bà trên sáu mươi tuổi tìm đến phòng của chị. Chị hỏi có việc chi rứa bà, kiện cáo đất đai hay có việc chi khác! Bà già cởi nón, khép nép ngồi xuống ghế, húng hắng bảo:
- Ở đây mát hè!
Chị ngước lên, nói dạ, nhưng có chuyện chi rứa. Bà già ho 3 cái, nói "Tui đến hỏi thủ tục...ly dị".
Chị nghe xong suýt ngã vật ra, nhưng vẫn từ tốn hỏi lại:
- Dạ, bà hỏi thủ tục cho ai? Con hay cháu ạ?
Thở dài cái thượt, bà già bảo:
- Cho tui chớ ai! Nói thật với chị tui chịu hết nổi lão nớ rồi. Kể ra thì rầy rà, nhưng... tui phải bỏ lão thôi chị ạ!
Rót ly nước lọc, chị động viên bà già kể ra hết sự tình, coi có thể cứu vãn được không. Chớ đầu bạc răng long cả rồi, bỏ nhau làng xóm họ cười chết. Nhấp ngụm nước, bà già lắc đầu nguầy nguậy một hai xin bỏ:
- Để kể cho chị nghe. Tui năm ni 63, lão nớ 73, cháu nội, cháu ngoại đủ cả rồi. Rứa mà trưa mô lão cũng đuổi tôi chạy quanh vườn như gà đòi đạp mái. Mùa hè nắng nôi đã khó chịu trong người, nhưng cứ ăn xong, làm đôi chén riệu rắn vào, lão lại đuổi tôi từ nhà ra vườn, tui chạy ra vườn lão lại đuổi tôi chạy vòng quanh mấy bụi chuối. Có bữa nhọc quá tui nằm vật xuống giữa vườn chuối, nói ông thích mần thì để tối mần, giờ tui chạy hết sức rồi. Rứa mà lão không chịu, bồng bằng được tui vô nhà để mần cái rồi mới tha cho. Chị thấy có ai khổ như tui không? Tui hết chịu nổi lão điên ấy rồi.
Chị nghe đến đây không chịu nổi liền phì cười, nói "Dạ công nhận ông nhà khỏe thật. Nhưng cháu hỏi tí, ông đuổi bà để mần cái là mần cái chi ạ?"
Bà già đỏ mặt nói:
- Thì để... để... đạp mái chớ mần chi nựa! Tui nói đạp mái kể ra cũng không được tế nhị cho lắm, nhưng chị ơi, lão ta cứ rượu vào là hùng hùng hổ hổ như gà đạp mái chị ạ! Mà sức tui trừ hèn rồi, chạy mô nổi.
Chị tòa án gật gật đầu đồng cảm nói, trường hợp ni thì đúng là hi hữu trong ngành tòa án. Chừ bác cứ về suy nghĩ thật kỹ đi, nếu vẫn không chịu nổi thì lúc ấy viết đơn mang lên đây bọn cháu xem xét để giải quyết. Bà già run run hỏi lại "Rứa trong đơn tui nên ghi lý do xin ly dị là chi rứa chị?". Chị bảo, dạ thì cứ ghi những lý do khiến bà không chịu nổi thôi, nhưng đừng có ghi lý do là vì chồng khỏe quá hay suốt ngày đòi đạp mái là được.
Tháng sau hai người ra tòa. Gọi là ra tòa nhưng chỉ cần đến viết cái giấy xin ly hôn, ký vào mấy tờ A4, nộp 200 nghìn tiền án phí rồi ra về. Nghe chị tòa án kể, bà già ghi lý do ly dị là "Tui khổ vì ông nớ khỏe quá, chịu không nổi".
Mình nghe kể mà cười như ma làm. Chị tòa án hỏi cười chi mà cười. Mình nhìn lên trần nhà, mắt chớp chớp nói "Chị cho em số điện thoại ông 73 tuổi phát". Chị hỏi để mần chi!
Mình nói, để xin lão chai riệu rắn về uống.
(Song Hà).
Chủ Nhật, 22 tháng 10, 2017
RƯỢU RẮN
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét