Nguyễn Thị Thục Anh
Doanh Nhân Sài Gòn cuối tuần
Người lớn, đa phần đều là những trẻ em lâu năm. Bằng chứng, cứ hở ra là họ lại say sưa nhớ về thời cởi truồng tắm sông và những trò chơi con trẻ. Đôi khi, không chỉ nhớ, họ còn tìm cách chơi...
Hôm nay cũng thế, trong phòng nhậu VIP, có máy lạnh, có người rót rượu, có chỗ gác tay... bốn người đàn ông cùng bốn cô tiếp viên chơi những trò chơi người lớn.
Ban đầu họ chơi trò "Chung sức". Rượu được rót ra một chiếc ly to, lần lượt tám người xoay vòng cho đến khi cạn ly. Trò chơi này vui, thân mật và đoàn kết. Nhưng khi chai rượu đắt tiền đã vơi hơn một nửa, ai đó hét to: "Chơi trò khác đi!". Một người khác phụ họa: "Đúng rồi, chơi trò vợ chồng đi!". Một người khác phụ họa: "Đúng rồi, chơi trò vợ chồng đi". Cả phòng reo lên tán thành, trò chơi vợ chồng ai mà chẳng thích. Ngày xưa, còn bé nhiều người trong họ từng say mê với trò này, làm vợ làm chồng với cô bé hàng xóm, xây một căn nhà nho nhỏ bằng cành cây và gạch vỡ, cùng chăm sóc đứa con búp bê xinh xắn và thỉnh thoảng giận hờn nhau y như thật... Nhưng trò chơi vợ chồng lần này lại được chơi theo kiểu người lớn, mỗi cặp tách ra và đèn nhà ai người ấy rạng. Thỉnh thoảng lại có cô vợ nhéo chồng vì phát hiện ra ông xã mình liếc nhìn hoài vợ ông hàng xóm...
Trò gì rồi cũng chán, một gã đàn ông ngáp dài: "Kiếm trò gì khác để kết thúc thôi!". Bốn gia đình buông nhau ra, một gã đàn ông khác lầu bầu: "Vợ chồng người ta đang vui vẻ mặn nồng...". Giọng khác lầu bầu: "Vợ chồng người ta đang vui vẻ mặn nồng...". Giọng gã khác, lè nhè: "Kết thúc thì chỉ có trò bốc thăm trúng thưởng thôi!". Không ai phản đối bởi rượu đã hết mà đồ nhắm cũng không còn. Một bà vợ được phân công làm ra bốn lá thăm, sẽ có ba lá thăm may mắn, kẻ không may mắn sẽ phải thanh toán tiền bữa nhậu. Mọi người hồi hộp, hò hét, cười cợt... và rồi kẻ kém may mắn cũng được xác nhận.
Tiền trả xong, một cô tiếp viên ngọt ngào: "Bây giờ chơi trò xóa đói giảm nghèo đi mấy anh ơi". Đây là trò chơi bắt buộc, các cô gái nghèo đến nỗi áo quần mỏng manh xơ xác đến tôi nghiệp, họ cần tiền để ăn đủ no và mặc đủ ấm hơn.
Bốn người đàn ông ra về, ngất ngưởng, liêu xiêu. Một cô tiếp viên ngọt ngào: "Lần sau đến nữa nghe mấy anh, tụi em còn nhiều trò chơi lắm!". Phòng VIP trống vắng hẳn. Bốn cô gái lặng lẽ dọn dẹp mớ rác rưởi trên bàn. Bỗng cửa phòng bật mở, một gã đàn ông dữ dằn với vết thẹo dài trên mặt bước vào, gã cười khẩy: "Chơi trò chơi vui quá hả mấy em... Anh Bảy thẹo cũng có một trò chơi đây...". Bốn cô gái nhìn nhau, nhìn mặt họ là biết họ sắp phải chơi một trò chơi không hề thích. Đúng là thế, Bảy thẹo dằn từng tiếng: "Nào, mình chưoi trò đóng thuế thu nhập nhé các em!".
Người lớn, họ đúng là những trẻ em lâu năm...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét