Những ngày ở Singapore.
Cách đây mười mấy năm, em gái tôi mở tiệm net, lúc đó chỗ tôi ở chưa có tiêm nào nên rất đông khách, đến nỗi em tôi dậy sớm thức khuya, làm cả tuần không nghỉ ngày nào, nhưng cuối cùng tính sổ thì lương không cao so với thời gian làm việc, nên đã bán máy vi tính, lấy lại vốn, dẹp tiệm , và đi du lịch Singapore, nghe người ta nói bên đó lương cao, nên muốn đi tận nơi, xem có kiếm được việc gì làm không…
Tôi cũng có đứa cháu đang du học ở
Singapore nên một cộng đôi việc, tiện thể thăm nó luôn.
Cháu tôi cho địa chỉ khách sạn giá không mắc lắm ở khu phố cổ của Sing, nơi có nhiều người Việt kinh hoanh ăn uống..
Từ sân bay tôi lấy taxi đi thẳng về khách sạn, tuy phòng hơi nhỏ nhưng đầy đủ tiện nghi , sạch sẽ..và nhất là gần nhà ga metro.
Tôi đem theo nước uống, vì nghĩ nếu xài nước trong tủ lạnh sẽ bị tính tiền, ai dè họ nói nước ngọt trong tủ lạnh không tính tiền.
Người ở khách sạn chỉ chúng tôi đường ra nhà ga, đi bộ khoảng 20phút.
Từ nhà ga có thể lấy metro đi tới những nơi du lịch nổi tiếng của Singapore.
Sáng hôm sau , chúng tôi mang theo chai nước, đi bộ ra ga metro…
Dọc hai bên đường là dãy nhà lầu một tầng, kiểu không có gì đặc biệt, giống nhiều ngôi cũ trong Chợ lớn, họ nói đó là khu phố cổ của Singapore, đã có từ thời lập quốc, nên phải giữ lại, không được phá bỏ…
Đa số những căn nhà đó đều mở tiệm ăn, nào làm tiệm Ấn độ , Mã lai, Tàu.. có vài tiệm Việt , ghi những món ăn Việt như cơm, phở…
Hoá ra đây cũng một điểm du lịch nằm trong mấy chục điểm du lịch của Sing.
Tụi tôi vô một tiệm Việt kêu hai đĩa cơm ăn cho chắc bung.
Tôi gạ chuyện với chị chủ , hỏi thăm này nọ cuối cùng hỏi chị có cần phụ bếp hay bưng bê không, chị nói không cần, tôi chắc đã có người nhà đem từ Vn qua làm rồi.
Tới nhà ga, đang ngơ ngác chưa biết làm gì,bỗng có hai chàng trai hiện ra trước mặt, hỏi có thể giúp gì cho chúng tôi, tôi cần thận dè dặt sợ gặp người xấu..chưa trả lời thì hai anh đã móc ra thẻ nhân viên đeo ở cổ cho chúng tôi xem…
Thì ra hai anh làm nhân viên hướng dẫn ở đây, giúp du khách mọi việc… chúng tôi làm quen nhau, hai anh đưa carte visit có số phone để tôi liên lạc, anh nói thêm “ngày nào chúng tôi cũng ở đây “
Hỏi ra mới biết hai anh này học dở không vô đại học nên học 6 tháng ra làm “nhân viên hướng dẫn “ ở nhà ga, lương không cao nhưng cũng đủ sống.
Anh ta chỉ chúng tôi cách mua thẻ đi metro trong ngày , khi về không đi nữa thì bỏ thẻ vô máy, nó sẽ trả lại tiền cho minh ( 2 đồng đô Sing thì phải). Nhờ vậy mà thẻ được dùng nhiều lần, vừa tiết kiệm vừa tốt cho môi trường hơn dùng vé bằng giấy.
Để thăm cháu, tụi tôi đi taxi vì không tiện đi metro, giá taxi khá rẻ ( rẻ hơn Vn lúc đó) vì rất nhiều taxi trên đường . Tôi hỏi thăm mới biết ai muốn chạy taxi cứ xin chính phủ cấp giấy phép không tốn phí, xe thì mua trả góp.
Nếu thu nhập trên mức quy định mới đóng thuế.Hèn chi mà taxi nhiều như vậy.
Giấy phép này có thể chuyển nhượng cho con, cũng không tốn phí, nếu ngưng sử dụng thì trả lai cho chinh phủ.
(Ở Pháp muốn lái taxi phải mua lại giấy phép của người khác, có khi lên tới cả trăm ngàn euro.)
Hai anh ở nhà ga cũng mời chúng tôi đi ăn, tôi hỏi anh ta nhiều về cuộc sống của người dân.
Đa số đều ở chung cư vì rất ít đất, anh bạn Sing đó ở một căn chung cư hai phòng ngủ do ba anh ta để lai.Vì ba anh ta là người thuộc diện nghèo nên được chính phủ cấp nhà ở, có thể để lai cho con , nhưng không được bán, nếu chết thì trả lại cho chinh phủ.
Một lần ,chúng tôi đi một trung tâm thương mại lớn của Sing, rất rộng lớn, sang trọng hơn Diamond của Sg .Tỡi trước một gian hàng nhỏ xíu, bày hàng ra đất nào dù, mũ, đồ lưu niệm rẻ tiền…
Tôi hỏi anh Ấn độ chủ quầy, “anh bán có đủ tiền trả mặt bằng không “
Anh ta nói không phải trả tiền gì hết vì vốn liếng ít, chính phủ không lấy tiền, chỉ lấy tiền thuế của mấy cửa hàng lớn thôi.
Tôi không thể tin một Trung tâm thương mại lớn như vậy mà chính phủ không bán từng m2 để thu hồi vốn !
Đúng là chính phủ luôn giúp người nghèo.
Có lần tôi bị đau bụng, vội chạy vô tiệm ăn của người người lớn tuổi hoặc khuyết tật nhẹ, thí sẽ được miễn thuế.
Cho nên sinh viên du học khó mà tìm việc làm thêm ở các quán ăn.
Buổi tối, tụi tôi vô một quán bar của người Việt, vì nghe tiếng nhạc Việt vọng ra không lớn lắm.
Tụi tôi làm quen một cô gái khá xinh, người miền Tây vì giọng nói đặc trưng. Cô cho biết tới đây đã 3 tuần, sắp hết hạn ở lại ( 1 tháng), nhưng vẫn chưa kiếm đủ tiền trả tiền nhà cho bạn cô.
Cô nhận xét “ đàn ông Sing không hào phóng như đàn ông Vn, từ chối khi cô hỏi có thể mời cô một ly bia không.”
Vì vậy mấy tuần rồi cô không mời được anh nào mua bia cho cô uống, sẽ không được chia hoa hồng.
Cô nói sẽ trở về Vn làm ở mấy quán bia ôm , tiền tip nhiều hơn.Thôi ta về ta tắm ao ta…
Có hôm tôi thấy một người Mã lai đẩy một cái xe đi chợ, bầymấy cái bánh gì đó để bán.
Lập tức có một anh nhân viên tới đưa ông này vào chợ Mã lai gần đó để bán bánh của minh.
Cho nên Singapore không có bán hàng rong, không có ăn xin.
Người Singapore gồm bốn dân tộc chính: Tàu Mã lai, Ấn độ,Sing, và sử dụng nhiều nhất tiếng Anh, tiếng Tàu, cho nên cháu tôi sau ba năm học ở Sing, tiếng Anh và tiếng Tàu rất khá.
Ở Sing có một khu bán máy móc điện tử của người Ấn độ , đủ hiệu của thế giới, giá rẻ hơn trong các cửa hàng lớn của Sing( nhưng các cửa hàng lớn lại bớt thuế cho du khách)
Mới bước vô khu chợ của Ấn độ là nghe mùi cà ri liền ( rất đặc trưng).
Ở Sing chúng tôi đi ăn món Mã lai, Ấn độ , Tàu., Sing ( món nào màu đen vì dùng xì dầu chứ không dùng nước mắm)và rất nhiều dầu mỡ..
Còn chè thì lạt nhách, tôi phải xin thêm đường bỏ thêm , mới ăn được.
À , đặc biệt của Sing là rất sạch sẽ , từ ngoài đường tới quán ăn, chợ búa, metro ( cấm ăn trên metro…)nhất là trung tâm thương mai, gạch bóng láng vì lúc nào cũng có nguoi lau chùi.
Sing cấm bán chewingum, nếu ai ăn mà vứt xuống đất sẽ bị phạt ( phải gói lại bằng giấy bạc của nó rồi bỏ vào giỏ mình, hoặc vứt vài thùng rác, nếu có.)
Bạn đừng lo , nhiều luật lệ lắm và nhân viên phạt bạn cũng rất nhiều, bạn đừng hòng đưa tiền họ ( còn bị phạt nặng hơn)
Mười ngày ở Sing tôi hiểu tai sao một đất nước nhiều dân tộc phức tạp mà rất nề nếp, tuân thủ luật pháp, và chính phủ luôn giúp đỡ người nghèo có chỗ ở việc làm, tránh cho họ “ bần cùng sanh đạo tặc “, nên Sing không có trộm cắp ( không biết bây giờ ra sao)…
Trước kia thủ tướng Lý quang Dieu nói với TT Thiệu “ không biết bao giờ chúng tôi mới được như Saigon”.
Còn bây giờ thì…
Tran Thi My Hanh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét