Thứ Hai, 26 tháng 7, 2021

Xin Đưa Tay "dĩnh " Biệt Nỗi Buồn



Thời đại này lương thiện bỗng gian manh
Phải luồn lách để vượt qua chốt chặn 
Đi đi về về đường xe đạp hơn năm phút chẵn
 Phải lia mắt dòm tứ phía rồi chạy thiệt nhanh!

Giờ tan tầm của mình phải 19h hơn
Giờ giới nghiêm 18h giờ gian ác 
Bà mẹ nó trốn xe tuần tra chạy như bay y chang phim chưởng 
Xe đạp mà dám giỡn mặt tử thần với bốn bánh đó ghê chưa!

Thời buổi này  đám ma không kèn trống 
Không người đi viếng ,thiệt lạnh lẽo buồn thiu
Em biết anh cũng cuồng giò sau bao ngày giãn cách 
Và gặm nhấm nỗi buồn đời như khói ám đen thui

Anh à xưa hẹn hò nhau cũng có hồi hộp chút thôi
Nay đi làm em thót tim vì sợ mất ba triệu đồng oan uổng 
Một người lương thiện nghèo rớt mồng tơi bỗng dưng đổi tướng
Ánh mắt "bất minh, hành động rất bất thường !

Một đứa trốn cách ly về ngủ nhờ nhà trọ  một đêm
Sáng em ngỡ ngàng khi hẻm được giăng dây  đỏ chót😩
 Cả xóm lao nhao chuyện nhu yếu phẩm 
Em cũng rầu rầu lo ngõ tắt đường ngang!

Thời buổi này đi mua  đồ giống như đi mua hàng trắng 
Lén lút thập thò qua khe cửa  tối thui
Em ốm nhom nên cũng lẹ giò
Nên thoát được hổm rày mà bữa nay thì ứ hự! 

Thôi ta chia tay với những chiều qua phố
Quán cũ đường quen cà khịa với cà phê! 
Ta cũng nên "dĩnh" biệt nỗi buồn bất trị 
Để mà lo chạy cho kịp thời dịch vật với nhân tai!
Đất nước của mình có nhiều lắm "thiên tài"
Mỗi một "thiên tài "là mỗi mô hình nghị quyết 

Mỗi một" thiên tài" là xuống bút rẹt rẹt 
Mỗi" một thiên" tài là tờ quyết định rất âm binh!

Anh ơi ta nên "dĩnh " biệt nỗi buồn 
Bởi chúng sinh đã tràn trề nước mắt 
Tiếng khóc,tiếng van xin gần như tuyệt vọng 
Vẫn bị đuổi ra đường bởi tiền là thứ rất tươi ngon!

Cái con  virus này có quốc tịch cũng rất cô hồn 
Người ta lại gọi nó bằng cái tên tây nghe mắc ghét!
Nó xuất hiện rẽ chia anh em bè bạn 
Người với người bây giờ luôn nghi ngại nhìn nhau
 
Anh ơi ta nên "dĩnh"biệt nỗi buồn  và dìm cho nó chết
Để chạy thiệt mau về cho kịp lúc giới nghiêm 
Lỡ sai mỗi một giây thôi là cơm áo đi đời
Tiền điện nước, tiền nhà ,tiền thuốc và tỉ thứ
Đừng để tay cầm tờ biên lai... Á hự
 Á hự rồi phải móc hết tiền lương! 

Phong Cầm

Thứ Năm, 22 tháng 7, 2021

Đừng nghe lời xúi dại của chiên da.



Bỏn copy lại bài viết của người đàn anh đồng môn ĐHYD với bỏn, khi anh thấy 1 đàn em đồng môn tạm gọi là KOL vì có khá nhiều người follow, đã đăng 1 bài rất ư phản khoa học và sai căn bản y khoa trầm trọng mà lại được rất nhiều người chia sẻ.

Hic, KOL giờ tào lao nhiều quá, có KOL sau khi chích đủ 2 liều vắc xin AZ thì giờ xúi người khác chích Nanocovac trong khi có rất nhiều phản biện cho thấy vắc xin này rất thiếu minh bạch trong việc công bố khoa học.

“NƯỚC MUỐI ƯU TRƯƠNG CÓ NGĂN NGỪA COVID?
Gần đây trên mạng có anh bạn đồng nghiệp khuyến khích mọi người dùng nước muối ưu trương có nồng độ muối thật cao, xịt rửa trong mũi và họng hầu, với mục đích sẽ giết con virus Cô Vy đang nằm trong niêm mạc vùng mũi họng, hy sinh luôn cả lớp niêm mạc ở đó. Rất có nhiều người hưởng ứng lời kêu gọi nầy.

Tôi không phải là người trực tiếp tham gia điều trị bệnh Covid, nhưng là người có ít nhiều kinh nghiệm về chăm sóc vết thương gần 20 năm qua, nên xin có vài ý kiến cá nhân về cách điều trị nầy.
Ý tưởng dùng muối có nồng độ thật cao để diệt khuẩn không phải là mới. Có người đã “sáng chế” tẩm muối vào khẩu trang để diệt khuẩn rồi. 

Trong điều trị vết thương nhiễm trùng, chúng tôi dùng các băng tẩm muối nhét vào vết thương, vì nó tạo ra một môi trường có áp suất thẩm thấu cao, phá vỡ các màng biofilm để tấn công trực tiếp lên vi khuẩn, làm cho vi khuẩn bị rút nước không còn hoạt động bình thường được, và tự tiêu hủy. Tương tự muối, người ta có thể dùng mật ong vì nồng độ đường cao, với cơ chế tương tự về áp suất thẩm thấu. Trên thị trường có rất nhiều sản phẩm y khoa điều trị vết thương với muối và mật ong.

Nếu ta đem bom cho nổ văng miểng một chỗ nào đó, nó tiêu diệt mọi thứ. Vậy thì muối ưu trương không những giết vi khuẩn, mà nó giết luôn cả tế bào lành nơi đó. (Vì vậy mới có khái niệm về kháng sinh, là những thuốc giết chọn lọc một số loại vi trùng, mà chừa ra tế bào của cơ thể; bằng không ta cứ việc uống thuốc “sát trùng” vô để tấn công các bệnh nhiễm trùng rồi!). Mà vùng mũi hầu là phòng tuyến đầu tiên bảo vệ đường hô hấp ngăn chận các tác nhân nhiễm trùng lây lan qua đường thở  (chính vì thế mới dùng cái ngoái mũi để phát hiện vi khuẩn hay virus). Hai bên đang chiến đấu kịch liệt, đùng một cái, đem bom vào quăng, phòng tuyến vỡ là cái chắc, mà chắc gì địch quân không vượt qua rào chắn đó.

Khoan! Hãy còn một chuyện nữa. Covid là bệnh do virus, tức là nó sống TRONG tế bào người, chứ không phải sống NGOÀI tế bào như vi khuẩn hay vi nấm. Đối với niêm mạc, ta có thể “sát trùng” với một nồng độ nào đó để gạt bỏ vi khuẩn hay vi nấm, mà còn chừa được tế bào niêm mạc. Còn “sát trùng” virus? Chỉ có nước bứng hết cả niêm mạc đi, vì tróc lớp nào thì virus nó ăn sâu chui luồn phía bên dưới. Cả lớp niêm mạc có hủy hoại đi chăng nữa cũng chẳng ăn thua gì để “làm sạch” virus cả, mà lại tạo một vết thương rộng lớn, tăng cơ hội cho nhiều thứ nhiễm khuẩn khác còn nguy hiểm hơn nhiều.

Thử tưởng tượng trong nhà có vài con chuột khuấy phá, ta đem đốt toàn bộ căn nhà để cho chuột chết. Không có ý tưởng kỳ quặc nào bằng!

BS Dinh Van Nguyen”

Thứ Hai, 19 tháng 7, 2021

MÀY KHÔNG BIẾT TAO LÀ AI À?”


Hay là sự thiếu văn hóa ứng xử của “quan chức’ Việt!

Sự việc Trung tướng Liêm và bà Trang PCT quận Thanh Xuân lẽ ra chẳng có gì đáng phải ầm ĩ. Vì đó chỉ là những  điều  sơ đẳng của văn hóa ứng xử hàng ngày. 
Khi bị bà Lý nhắc nhở đỗ xe sai. Bà Trang có thể nói với bà Dung  đỗ xe sang vị trí khác. An toàn hơn cho xe của bà, an toàn hơn cho phương tiện lưu thông khác và có lời cảm ơn bà Lý. Khi đó, dù các bà là ai, ai cũng thấy được rằng 2 bà đã có văn hóa ứng xử. Rồi các bà vào thưởng ngoạn  bún ngon miệng không phải nớm nớp lo xe mình có sao không, không phải nhận mấy cú điện thoại “giao dịch” không cần thiết  với ông trưởng phường  và ông trưởng CA phường Thanh Xuân Bắc. Những cú điện thoại xét về mặt lôgic tôi tin là có. Chuyện  không đáng ồn ào đã ầm ĩ  lên bởi 2 bà không làm như thế. Có thể bà Trang nghĩ rằng  “ Mày không biết bà là ai, thì bà cho mày biết !”. Nên đã có cú điện thoại,  và chuyện gì xảy ra đã xảy ra.  Đáng buồn hơn là bà Trang lại là PCT phụ trách văn xã của 1 quận của Thủ đô Tràng An.

Chuyện của tướng Liêm cũng thế. Khi Trung úy Thành chặn xe nói về chuyện  bị bắn quá tốc độ. Ông ấy chỉ cần nói chú là Trung tướng Liêm, bạn với chú Hạnh (Giám đốc công an Cần Thơ), chú có việc gia đình đang vội, cháu thông cảm cho chú nhé. Tôi tin lúc đó trung úy Thành sẽ vui vẻ mời ông Liêm và tài xế đi tiếp. Dù như thế về mặt pháp lý là sai, nhưng ở Việt Nam, những chuyện như thế đã quá bình thường. Và chắc chắn không  bao có chuyện Clip tướng Liêm lăng mạ CSGT lại được tung lên mạng. Nhưng tướng Liêm không làm thế, tôi nghĩ hoàn toàn không phải do văn hóa ứng xử. Có thể do khi đó ông ấy đã uống rượu (nhìn cách ăn nói và vẻ mặt ông Liêm lúc đó có vẻ như đã có hơi men, không làm chủ được bản thân). Hoặc thói quen cố hữu trong đầu ông Liêm nghĩ mình đường  đường  là 1 vị tướng mà thằng này dám chặn xe “láo, mày không biết tao là ai à?”. Cũng có lẽ xưa nay ông Liêm thường đi xe công vụ, nên CSGT không  có quyền chặn. Lần này ông đi xe riêng nên họ không biết, họ chặn thôi. Có thể đây là lần đầu tiên ông bị chặn xe, nên ông Liêm ngạc nhiên và bức xúc đã lăng mạ anh CSGT trẻ.  Những người quay clip không biết ông Liêm là ai, khi họ đăng lên,  danh tính được phát hiện ra thì mới biết ông là “ông tướng”. Hồi xưa ít tướng, dân tình hầu như ai cũng biết tướng nào là tướng nào. Giờ thời buổi lạm phát tướng, thú thật là đến bộ trưởng bộ Quốc phòng hay bộ Công an  nhiều người còn không  biết mặt.

“Mày không biết tao là ai à?” là suy nghĩ cố hữu trong đầu giới chức Việt. Bởi ở ta, khi có chức là có quyền. Quyền rất to dù là chỉ là 1 quan xã. Quyền đến đâu? Không ai biết. Quyền đó còn nằm ở các mối quan hệ chồng chéo, trong các mối lợi ích đan cài, tạo thành các nhóm lợi ích. Công dân hiểu  quyền hạn và nghĩa vụ của mình nhưng không hiểu hết “quyền hạn” của các quan chức. Ấy vậy nên bà PCT Quận đã thể hiện cho dân thấy cái quyền của bà ta to đến thế nào, cử cả 2 ông Chủ tịch cấp thấp hơn ra trông xe cho bà xơi bún. Cũng bởi tại xưa nay dân mình cứ  hay tự coi thấp mình như  “con ong, cái kiến” ngoan ngoãn sống ươn hèn.  “Con giun xéo mãi cũng oằn”, huống hồ con người. Nếu bây giờ dân trong đầu cũng có ý nghĩ như các quan “Tao không biết mày là ai!” thì có khi xã hội này cũng có sự đổi thay đáng kể đó chứ chẳng phải đùa đâu….

Nhể!

Fb Lâm Hải Phong

TRÍ THỨC

Chết là hết 
Nhưng bài này dành cho bọn có chữ còn sống 
......

Fb Phạm Gia Hiền :

Trí thức - các anh chị tởm vừa thôi
-----
Cái chết của ông Bắc Hà, dù bất ngờ, nhưng bản chất chỉ là một dấu chấm chính thức. Cuộc đời ông ta đã hết khi bị bắt, cùng với con trai.
7 tháng là thừa đủ thời gian cho việc khai thác thông tin và thu thập bằng chứng. Còn chuyện làm chứng hay không, đừng ngây thơ nghĩ rằng đó là yếu tố quyết định. Vô số củi vào lò trước, bằng chứng sau. 

Cho nên trong chuyện cái chết đột ngột của ông Hà, những thuyết âm mưu này nọ là ngớ ngẩn, dừng ở mức trà đá vỉa hè. Ở đây, nói về một thái độ nước đôi của nhiều vị trí thức.

Thứ nhất, các vị nói rằng ông Hà được anh em nể phục. Đấy là cái kiểu vuốt đuôi rất đáng tởm. Không có ông tổng nào mà không truyền bá hình ảnh anh em nể phục cả. Vấn đề không nằm ở chỗ những kẻ nể phục ông ta. Anh gắn bó quyền lợi với tôi, thậm chí là quyền sinh quyền sát, chả nể phục thì sao? 
Bắc Hà đối xử với cấp dưới đầy khinh thị, cái thứ oai oách của kẻ có tiền có quyền, sẵn sàng đạp vào lòng tự trọng của người ta bằng cái lẽ mưu sinh. Đó không phải là sự thuyết phục nhân tâm của người có đức. 
Cho nên, nếu anh nói rằng Bắc Hà được anh em nể phục, thì đó là cái lý của kẻ chầu rìa mâm rượu cuộc cờ, của kẻ được ơn mưa móc. 

Thứ hai, Bắc Hà không bao giờ giấu diếm tam độc Tham - Sân - Si của mình. Ông ta xem đó là niềm tự hào. Không một ai có lòng tự trọng mà đối diện với cái tà khí ấy không ghê tởm. Anh là thằng trí thức, chị là người có phẩm giá, đối diện với một kẻ phàm phu từ trong xương tủy, phải tự biết cười nhạt mà quay đi. Tôi nói thẳng như thế, ai từng gặp Bắc Hà tự nghĩ mà kiểm chứng. 

Cho nên, nếu anh chị nói rằng Không, ông ấy rất tử tế tôn trọng đàng hoàng với tôi. Thì đó là cái lý của kẻ quy phục, xu nịnh. Cái khí chất của thằng có học trong anh chị đã không còn. Chỉ có loại không còn tự trọng, mới nhìn kẻ này chà đạp người khác, mà vẫn đi rêu rao rằng Ông ấy trọng thị tôi. Như Karl Marx nói, Chỉ có con vật mới quay lưng với nỗi khổ của đồng loại để làm đẹp bộ lông của mình.

Thứ ba, anh chị nói ông Bắc Hà là nhân kiệt. Tôi không hiểu sâu, nhưng những gì tôi biết thì cùng lắm có thể gọi ông ấy là gian hùng.
Gian hùng cũng có thể là xuất chúng. Nhưng đã có chữ gian - thì không thể là niềm tự hào chung chung. Cái kiểu mà đám có chữ bưng bô chặc lưỡi, "Nói thế thôi, ông ấy giỏi đấy..." - nó chỉ có thể chấp nhận ở cuộc trà dư tửu hậu, ở mâm rượu bàn bia, trong diện giao tiếp nhỏ.
Còn mở mồm ra nói với công chúng, thì là cái nhục của thằng trí thức. Cũng như nhân vật nhà báo Nguyên trong "Bên kia bờ ảo vọng" của Dương Thu Hương. Anh ta thỏa hiệp bưng bô, một lần, nhiều lần. Cho đến khi giật mình nhận ra sự thỏa hiệp đã thành cái thòng lọng siết cổ mình, thì chẳng còn phương hướng nào nữa cả - thằng trí thức trong anh ta đã chết rồi.

Công - Tội của Bắc Hà, sẽ có pháp luật soi chiếu. Nhưng tư cách làm người của ông ta - một phần quan trọng được soi chiếu bởi chính thái độ của anh chị - những trí thức. Đừng quên điều đó.

Tôi chả còn gì để đặt lên bàn trước mặt các anh. Một miếng thẻ màu đỏ cũng không. Một cuốn sách mỏng cũng không. Nhưng dù là số 0, tôi vẫn lấy tư cách số 0 mà nhắc các anh chị đừng tởm quá. 

Phú quý bất năng dâm
Bần tiện bất năng di
Uy vũ bất năng khuất.

Đấy là cái đạo tối thiểu của thằng trí thức. Các anh chị đã đầu hàng phú quý, bần tiện và bạo quyền - thì đừng cố đắp cho nó lời hoa mỹ như vòng hoa trắng vào đám tang này. Nó tởm lắm.

Sự vuốt đuôi ấy, là cái xoa tay xun xoe cho những bàn tay phốp pháp, những cặp mắt ti hí láo liên khác đang ẩn sau cánh cửa những căn phòng máy lạnh chứ gì. Nhớ nhé, cái mầm ung thư ấy xuống mồ, không có nghĩa nó không di căn đâu.

Các anh chị sẽ bảo, tôi không được biết đủ các khía cạnh con người ông Bắc Hà. Đúng. Nhưng nếu thân với ông ta, các anh chị có dám nhìn vào mặt con mình mà tự nhủ, đó là một người có Nhân Cách không?

Tôi sẽ không nói gì, nếu các anh chị cũng im. Nhưng nhiều anh chị mở miệng quá, và đúng như tôi nghĩ, quá nhiều lời nước đôi đáng tởm. Các anh chị đang mượn 1 cái chết để xức nước hoa cái phần ung thư đã hoại tử của cuộc đời chính mình.

Sống thì ngẩng cái đầu lên. Dối cả thiên hạ, dối được mình không? Im đi, người ta coi như biết xấu hổ. Mở mồm ra, có thể không lợm giọng với chính mình không?

Share from fb Oanh Bùi

19/7/2019

Ảnh instagram

Thứ Ba, 6 tháng 7, 2021

BỘ GÕ UNIKEY

 ..."Phạm Kim Long, người viết bộ gõ Tiếng Việt UniKey nổi tiếng, tặng miễn phí cho Apple vào năm 2006. Được biết, anh Phạm Kim Long đã quyết định làm điều này khi nhận thấy trải nghiệm gõ Tiếng Việt trên các thiết bị của Apple quá dở tệ.

Được biết, Phạm Kim Long là cựu sinh viên Đại học Bách Khoa Hà Nội, niên khoá 1991 - 1996. Anh tốt nghiệp loại giỏi từ ngôi trường này trước khi tiếp tục trở thành nghiên cứu sinh tại Đại học Kỹ thuật Praha, Cộng hoà Séc từ năm 1997.

Bộ gõ Tiếng Việt UniKey (ban đầu có tên TVNBK) được Phạm Kim Long bắt tay vào thực hiện lần đầu từ năm 1994 khi còn ngồi trên ghế nhà trường và được dành cho hệ điều hành MS-DOS. Mãi đến năm 1998, Phạm Kim Long mới thực hiện phiên bản dành cho Windows với tên gọi LittleVnKey cho mục đích cá nhân và tặng bạn bè. Phiên bản này cũng chưa hỗ trợ Unicode.

Mãi phải tới năm 2000, khi lang thang trên mạng, Phạm Kim Long thấy nhiều người bàn luận đến trải nghiệm gõ Tiếng Việt trên máy tính Windows với tiêu chuẩn Unicode (khi ấy trên thị trường đã có một số bộ gõ Unicode như VietKey), anh mới cho ra đời UniKey và ngày càng hoàn thiện nó.
Đến năm 2019, Unikey đã 25 “tuổi” nhưng vẫn được rất nhiều người yêu thích và là phần mềm không thể thiếu trong máy tính của gần như mọi người Việt"...