(Theo lời kể của một người bạn)
Tôi đứng ở sân bay, trước lối vào cửa hải quan. Nhìn hàng rào người rồng rắn trên mây. Tôi ước lượng cỡ một nghìn người... Nhiều chiếc mũ vàng và nhiều chiếc mũ xanh.. Chắc của du khách đi tour...? Thỉnh thoảng tôi thấy có vài người hớt hãi chạy đến và dòng người xếp hàng tách ra để những người đội mũ cùng màu chen vào...
Sau lưng tôi là một thanh niên trẻ, rất trẻ.. Chắc là Việt kiều.. Anh ta thì thào : 8giờ máy bay cất cánh, giờ là 7.30 rồi. Kiểu này chắc cháu chết vì lỡ chuyến..!
Tôi thương hại an ủi : Không sao đâu.. Đợi một chút, chú sẽ có cách đi sớm.. Tôi vừa thấy bóng một security.. Tôi bảo : Khi người ấy đến, chú đẩy cháu ra, cháu phóng theo người đó nhé... Cậu thanh niên ngần ngại : Có được không chú ? Cháu sợ !! Tôi nói nhỏ : Cháu đang ở thiên đường và cũng không phải là thượng đế. Các hãng máy bay rất mong cháu lở chuyến vì như thế họ sẽ bán được vé mới cho chuyến sau... Vừa may người security dở hàng rào để đi vào phòng hải quan... Tôi đẩy cậu thanh niên ấy và ...con trai tôi vào sau lưng anh security ... Go... Go...
Khi họ đi vào phòng hải quan ... Tôi quay lại nhìn những ánh mắt mang hình viên đạn của các du khách đội mũ... Và ung dung rời hàng rào đi về cổng ra vào.... Địa ngục nào cũng đòi hỏi sự gan dạ..
Chào thiên đường bé nhỏ của tôi..
Bye....
VŨ SƯ CA
4/4/2018
4/4/2018
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét