Nguyễn Huy Cường
.
Đất nước tôi
Thưa hẳn giọt đàn bầu
Bao điệu dân ca
Đang chầm chậm rơi vào quên lặng
Nơi kẻ xưng Vương âm thanh là một tên bố nhắng
Tìm tụng xưng của đám trẻ thất thần
Đói khát thanh âm
Ngập tràn nhiễu loạn.
.
Đất nước tôi
Đàn cháu nhỏ không còn theo bắt nắng
Qủa bóng lá xanh ngần, đuổi bắt những buổi trưa…
.
Bê tông, tôn sắt sáng ngời
Đồng ruộng dần thưa
Công nghiệp hóa.
Đất nước tôi
Đã đến thủa không ai nằm nôi
Tuổi ấu thơ đã ép vào khuôn nhựa
Khóc cũng thế và hát càng như thế
Vòng tay mẹ ầu ơ thay bởi nhà trẻ cuối phường
.
Mẹ cất vội tình thương
Gửi con xong, chạy ào vào xưởng
Nơi mẹ cũng như con, được đánh số rõ ràng
.
Đất nước tôi
Thay đổi từ trường làng
Thày giáo thôi không còn là cha nữa
Những áng hùng văn được truyền bằng lửa
Cũng thưa rồi
*
Đất nước tôi…
Các em học tác dụng bao cao su
Và đánh bạn nhừ đòn khi truyền hình trực tiếp.
Dù chúng không ngu!.
.
Mỗi ngày ba buổi học suốt hè –thu
Con cháu trở thành đàn phu chữ
Thả sức nhét nhồi cho đến ngày mệt lử
Buổi trửa về, gặp mẹ, chỉ máy môi
Đất nước tôi
Những khoảng cách xa xôi
Được tạo nên ngay trên bàn nhậu.
*
Nơi bên này hai người thầm thì về gió bão
Và vụ sau coi thiếu giống, thiều người
Thì bên kia tràn ngập tiếng cười
Chứng minh cái văn minh của khách sạn nhiều sao
Và xe hơi nhiều chấm
Đến từ khi bốc được dự án Bê ô Tê…
.
Đất nước tôi
Như một chú lính chì
Cái hào sảng phải thêm vào từ bao nhiêu lời kể
Về bao nhiêu chiến công, mấy lần dâu bể
Cái đúng, cái sai lẫn lộn tùng phèo
*
Chú lính chì mím miệng, mắt nheo
Hoài nghi cả người đang ngợi ca mình ban nãy
Đâu bom đạn điên cuồng, đâu quân thù múa nhảy
Mấy lần đau kể cả lúc thời bình?.
*
Cái thời hết lửa binh
Rồng rắn một hàng tên bao tướng lãnh
Bước lên đài nhận lon, chưa một bận siết cò
Ai xin
Và ai cho?
.
Đất nước tôi
Thong thả những quê làng
Thong thả những lời ru mình bằng bao nhiêu thành tích
Đo đếm quê cha bằng bao nhiêu chiều kích
Làng nhỏ êm đềm xưa
Nay ba bốn chục con nghiện hêrôin
Nơi hai chữ “niềm tin”
Thấp thoáng chìm dần khỏi trang từ điển Việt.
.
Đất nước tôi khát khao mong ước
Tường minh
Công chính
An bình.
.
Lũ mới qua rồi, xóm nhỏ điêu linh
Chờ mỏi mòn chuyến hàng cứu trợ
Từ bên kia đại dương nay còn xếp xó
Chờ chia phần cho lá lành trước lúc xuất kho.
.
Đất nước tôi
Ai cũng xin.
Ai cũng cho.
Đôi trăm triệu một xuất làm thư lại.
Khi người bán lộn tùng phèo không ai trả lại.
Người mua đành chày cối mấy chục năm
Kéo cày cho đến lúc về hưu với hơn triệu bạc
Mỏng tang phận tép nửa đời người.
.
Đất nước tôi, nhìn thoáng những quê làng
Yên ả đấy nhưng máy đo môi trường lóe đỏ
Lượng oxi thưa dần, nay hòa trong gió
Độ đậm than, chì, lưu huỳnh, kẽm, xyanua…
.
Đất nước tôi có người bán, kẻ mua
Sự bất an cho cả từng giấc ngủ.
.
Đất nước biến bao trái tim kẻ sỹ
Chỉ còn mong một lần để được đôi giầy
Dưới chân mình phải, trái thẳng ngay
Mà thấy khó.
.
Tôi hôm nay mất còn cũng dần dần minh tỏ
Chẳng con gì cho em.
.
Chỉ còn những năm tháng nhọc nhằn
Học cách nhìn xuyên thấu đêm
Tìm Đức tin trong chiều dài thời gian đang cạn kiệt!
Tìm niềm vui trong trang sử Việt
Sau thời mười hai sứ quân.
* * *
.
Stt ghi trong những ngày kháng BOT.
Nguyễn Huy Cường
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét