Thứ Ba, 21 tháng 11, 2017

Chuyện cô lái đò

Cười là liều thuốc bổ . . .
Chuyện cô lái đò
Cô lái đò đưa khách qua sông. Đò cập bến cô lái thu tiền từng người.
Sau hết đến nhà sư.  Cô lái đò đòi tiền gấp đôi.
Nhà Sư ngạc nhiên hỏi vì sao?
Cô lái mỉm cười:
- Vì Thầy nhìn em…
Nhà sư nín lặng trả tiền và bước lên bờ.
                                       o0o
Một hôm nhà sư lại qua sông. Lần nầy cô lái đòi tiền gấp ba.
Nhà sư hỏi vì sao?
Cô lái cười bảo:
-  Lần nầy Thầy nhìn em dưới nước.
Nhà sư nín lặng trả tiền và bước lên bờ.
                                       o0o
Lần khác nhà sư lại qua sông.
Vừa bước lên đò nhà sư nhắm nghiền mắt lại đi vào thiền định.
Đò cập bến cô lái đò thu tiền gấp năm lần.
Nhà sư hỏi vì sao?
Cô lái đáp:
- Thầy không nhìn nhưng còn nghĩ đến em.
Nhà sư trả tiền và lên bờ.
                                       o0o
Một hôm nhà sư lại qua sông.
Lần nầy nhà sư nhìn thẳng vào cô lái đò…
Đò cập bến, nhà sư cười hỏi lần nầy phải trả bao nhiêu?
Cô lái đáp:
- Em xin đưa Thầy qua sông, không thu tiền.
Thiền sư hỏi:
- Vì sao vậy?
Cô lái cười đáp:
- Thầy nhìn em, nghĩ đến tiền, mà không còn nghĩ tới em nữa…

Do vậy em xin đưa Thầy qua sông mà thôi...
                                       o0o
Vài năm sau đó có một Việt kiều trở về thăm quê hương.
Cô lái đò đưa khách qua sông. Thuyền ra giữa dòng, khách nhìn cô lái đăm đăm.
Cô lái cũng chợt nhận ra khách ... là vị thiền sư năm xưa, bây giờ đã đổi khác ...
Mái tóc để dài, bộ quần áo thời trang thay cho bộ nâu sòng ngày cũ.
Đò cập bến cô lái thu tiền từng người. Khách là người cuối cùng rời đò.
Cô lái đòi tiền gấp mười. Khách hỏi vì sao ?
Cô lái trả lời tỉnh queo:
- Đó là giá Dziệt kìu !! 

Cười là liều thuốc bổ . . .🤣😁😀😄😅😋


Thần Đồng

Cười là liều thuốc bổ (2)

������Thần Đồng
(Trích Con Ong Việt)

  Cu Tèo năm nay 6 tuổi, học lớp ba trường tiểu học . Nhưng được tiếng thông  minh, như thần đồng tí hon: Mấy tuần lễ vừa qua: Tèo vào lớp chỉ ngủ, không chịu học hành gì cả Cô giáo gạn hỏi, Tèo nói:
- Thưa cô, học chán lắm rồi. Cái gì Tèo cũng biết cả, học làm gì nữa. Chương trình học thấp lè tè. 'Cô xin cho Tèo lên học Trung học đi.'
  Cô giáo dẫn Tèo lên văn phòng Ông  Hiệu trưởng, trình bày đầu đuôi câu chuyện.
Ông  Hiệu Trưởng bán tín bán nghi, bàn với Cô giáo là, Ông  và cô sẽ thay nhau trắc nghiệm, cả về kiến thức tổng quát, toán học và khoa học xem Tèo có đúng là thần đồng để được lên Trung học, học trước tuổi không . Ông  Hiệu Trưởng lần lượt hỏi:
25 lẩn 25 là bao nhiêu?
Tèo chằng cần tính toán trả lời ngay:
- Dạ, 625
- Công  thức tính diện tích vòng tròn?
- Dạ là bình phương bán kính nhân Pi
- Nước bốc hơi khi nào ?
- Dạ nước bốc hơi ở độ sôi 100 độ C
Sau gần 1 tiếng trắc nghiệm Ông  Hiệu Trưởng rất hài lòng về khả năng toán và trình độ khoa học của Tèo. Đến phần Cô giáo khảo hạch về kiến thức tổng quát
  Cô giáo:
- Con gì càng lớn càng nhỏ?
Ông  Hiệu Trưởng hơi chột dạ, nhưng Tèo đáp ngay:
- Thưa cô, con cua có càng lớn, càng nhỏ
- Cô giáo:
  -Trong quần Tèo có cái gì mà cô không  có?
Ông Hiệu Trưởng giật nẩy người, Tèo từ tốn, điềm tĩnh trả lời:
- Trong quần Tèo có 2 túi quần, .quần cô không  có.
- Cô giáo:
-Ở nơi đâu lông đàn bà quăn nhiều nhất? .
Ông  Hiệu Trưởng tái mặt nhưng Tèo trả lời đễ dàng:
- Dạ ở Phi châu ...
- Cái gì cô có ở giữa 2 chân của cô?
Ông  Hiệu Trưởng sợ đến há hốc mồm.
Tèo nói:
- Dạ là cái đầu gối. .  
Cô giáo:
- Cái gì trong người của cô lúc nào cũng ẩm ướt?
Ông  Hiệu Trưởng sợ đến gần chết điếng người, ra dấu định cho ngừng ngay cuộc sát hạch, nhưng Tèo đã đáp:
- Dạ là cái lưỡi. ..
- Cô giáo:
- Cái gì của cô nhỏ bé và rộng lớn ra khi cô lập gia đình?
Ông  Hiệu Trưởng ra dấu không cho Tèo trả lời nhưng Tèo vẫn đáp tỉnh bơ:
- Dạ là cái giường ngủ của cô.
Cô giáo:
- Cái gì mềm mềm, nhưng khi vào tay cô một hồi thi cứng ra
Ông  Hiệu Trưởng không dám nhìn cô giáo. '"
- Tèo: Dạ thuốc sơn móng tay.
Cô giáo:
- Cái gì dài dài như trái chuối, cô cầm một lúc nó chảy nước ra? 
Ông -hiệu trưởng đứng phắt dậy, định nạt cô giáo bắt.ngưng.
Tèo nói:
- Dạ, cây cà lem. ..
Ông Hiệu Trưởng toát mồ hôi hột, la lớn:
- Thôi, cô giáo không  được hỏi nữa, đủ rồi. Gửi Tèo lên trừơng Đại Học ngay, không  cần qua Trung. học nữa . Nãy giờ Tèo .nó.đáp đúng cả, còn tôi, nếu trả lời, tôi không  đúng đến được một câu.!. .. . .... .

Ong Vú siêu tầm

Cười là liều thuốc bổ

. . .(vitamin C3)��
Bất Quân Tử Đại Nhân - Khuyết Danh

Vợ đánh mà không khóc là: Bất khuất
Vợ Chửi mà làm thinh là: Bất bạo động
Tài Sản của Vợ là: Bất động sản..
Em Gái của Vợ là: Bất khả xâm phạm...
Ý muốn của vợ là : Bất di bất dịch..
Quần Áo vợ mặc thì : Bất luận..
Được vợ khen là: Bất ngờ...
Người khác khen vợ mình là : Bất ổn..
Lấy vợ xấu là vì mình : Bất  tài..
Cưới được vợ đẹp là đời mình: Bất hạnh...
Bị vợ bỏ là vì mình: Bất lực
Ly dị Vợ là chuyện Bất lợi
Vợ không cho lại gần là Bất bình thường
Vợ không cho ngủ chung thì Bất mãn
Gia đạo lộn xộn thì Án Binh Bất động
Vợ Chồng mà Đánh Nhau thì Bất phân thắng bại..
Hết lòng nhịn vợ thì Bất chiến tự nhiên thành...

Vì thế cho nên: Bậc Đại Nhan
Chưa lấy được vợ thì đêm ngủ : Bất an...
Quen được một cô thì trở nên Bất nhất...
Bạn bè đến cứ hỏi thăm thì thấy Bất tiện..
Chưa cầm được tay, nắm được chân là Bất trí
Nắm được chân, cầm được tay rồi, mà không cưới là Bất nhân.
Cưới xong mà không thờ Bà cho trọn vẹn thì Bất nghĩa..

Già lấy được vợ trẻ là... Bất chấp  thiên hạ...dị nghị
Trẻ lấy được vợ già thì Bất cần  đời

Đạo thờ Bà: Vợ gọi mà không dạ là Bất kính.
Lãnh lương không đưa hết cho Vợ là Bất hiếu..
Ði ăn nhậu về, Vợ hỏi mà nói là đi họp là: Bất tín
Cãi lời Vợ là... Bất Tuân thượng lệnh
Vợ đánh không dậy được là Bất tỉnh ..nhân sự
Niềm tin thờ Vợ là: Bất khả tư nghị...
Tất cả những điều này là Chân Lý Bất biến

Tạm Ngưng Bất Tử,
Vẫn Còn Nhiều Điều Quân Tử Bất Tri Kỳ Sự

Khuyết Danh
��

Thứ Tư, 15 tháng 11, 2017

Chốn Cũ Đường Xưa

Phiếm: Chốn Cũ Đường Xưa.- Chàng Hiu

Hồi trước, ở Sài gòn, cánh đây lâu lắm, tròm trèm…nửa thế kỷ lận nhen… Tất cả cái loại xe hơi, hai đèn trước, đều phải có “mắt mèo” nghĩa là phải sơn màu vàng lên 1/3 bên trên mặt kiếng của đèn trước, ý là… hỏng cho bác tài pha đèn ban đêm, làm chói mắt người hay xe chạy ngược chiều!
Bởi vậy, bác tài có muốn… chơi ác pha đèn, cũng… bó tay!!!
Khúc đường gần bịnh viện đều có bảng “cấm nhận kèn” để bịnh nhân khỏi giựt mình!
Xe đậu trong đường Sàigon đều phải tuân theo bảng đậu “ngày chẵn lẻ”…

Tất cả xe tắc-xi đều sơn trùng một màu xanh hoặc vàng xanh, ý là để “khách bộ hành” biết nó từ đàng xa để… quơ tay đón và cũng. có ý là nếu, hỏng… phải xe tắc xi, mà là xe du lịch tư nhân lại đi ”dù” rước khách… kiếm chúc cháo là biết liền, cũng dĩ nhiên, xe nào “nhảy dù” như vậy, bị bắt là bị phạt, lớ quớ còn bị tịch thu bằng lái!

Xe tắc xi phải có đèn hộp “bắt chết luôn” trên mui xe, về đêm, hộp đó có đèn cháy sáng để khách biết mà… dơ tay đón… để cho khỏi lộn với xe du lịch!
Xe buýt cũng phải sơn một màu đặc trưng riêng để dể phân biệt với xe đò…

Ví dụ Xe Buýt Vàng thì… sơn màu vàng đặc trưng… khác thiên hạ…
Bến xe nầy ở gần Bà Quẹo… mà bà con gọi là Bến-Tô-Bít-Vàng…
Kế bến xe buýt vàng nầy có hãng cơm xấy Hồng Hoa (?) làm cơm xấy cho lính…
Xe cộ phải đàng hoàng, cái nào ra cái đó, lộn xộn… hỏng nên thuốc!
Bắt đầu 18 – 20 tuổi… mới cho thanh niên lái xế hộp 4 bánh du lịch… để lấy le, sau đó vài ba năm, bác tài… trẻ mới lên được 1 “hạng”, rồi cày vô lăng… vài năm nửa, mới cho… mó tới xe tải, rồi “chạy xe” thêm vài niên, mới “đủ ngày” để lấy dấu E để lái xe đò, nghĩa là khi bác tài lái… mấy chục tánh mạng hành khách, thì bác tài… vô tuổi trung niền rồi, nên… hết máu thanh niên, háo thắng, ưa nóng gà… chạy ẩu!!!
Chớ không có cái chuyện “giao trứng cho ác” được!

Ở ngã tư đèn đỏ, có vạch sơn trắng, tất cả xe cộ đều ngừng sau vạch đó, xe nào cáng mức sơn, mà nhè ông đạp xích lô thấy được… ổng chửi cho tắt bếp, quê lắm nhen!!!
Nhà bán thuốc tây, thì bảng hiệu đề Nhà Thuốc Tây hoặc Nhà Thuốc Gác (đó là danh từ chung) chớ khộng ai lấy Tên Riêng (danh từ riêng) để đề bảng hiệu bán thuốc tây!
Hai bảng hiệu nầy luôn luôn là bảng màu xanh đậm và chữ trắng, nó còn có hộp đèn chữ thập xanh gắn thêm, để đêm hôm, người mua thuốc… đứng ở xa, cũng thấy!

Tiệm nào bán thuốc bắc thì có chữ “đường” ở sau, Ví dụ: Vĩnh Sanh Đường, Nhị Thiên Đường, Thiên Hòa Đường…
Còn chùa thì có chữ “tự”… dính ở sau, ví dụ: Huỳnh Kim Tự, Thới Hòa Tự, Long Vân Tự, Linh Sơn Cổ Tự…
Tiệm bán vàng thì bảng hiệu chỉ có 2 chữ, chũ  đầu luôn luôn là chữ “kim”, ví dụ: Tiệm vàng…Kim Hưng, Kim Liên, Kim Sen, Kim Hoàng, Kim Phát…

Địa Danh ít khi dùng chữ Thái (kỵ húy vua Thành Thái ?) mà dùng chữ Thới: Ví dụ: Thới Bình (Cà Mau), núi Châu Thới ( Biên Hòa), Bình Thới (quận 11), Tân Thới Hiệp (chỗ tập lính QT) Thới Tam Thôn, Thới Hòa (Vinh Lộc) Thới Nhứt, Thới Nhì, Thới Tam, Thới Tứ (Hóc Môn), Xuân Thới Sơn (chỗ đương trạc, giỏ tre… )

Nhà dân cất dọc đường lớn, xa lộ, người ta luôn luôn tự động cất nhà thụt lùi vô trong, ở xa lộ, cách Xa Lộ ít nhứt là 50 mét! Lý do là để cho an toàn chuyện xe cộ, thứ 2 nếu có mở rộng đường xá thì khỏi phải dời nhà…
Nhà mà dời đi, dời lại là điều ông bà xưa kiêng kỵ, nên, hỏng ai ham lú mặt ra đường!
Dọc đường cái trống trơn, hỏng ai… dám gan, tới chỗ đó… tự nhiên cất nhà…
Nếu gan cùng mình, cất nhà đại… thì cứ cất, đợi cất xong, bên Điền Địa hỏi Bằng Khoán đất, hỏng có, thì “coi như”… gia chủ xách tụng đi ăn mày… ở tòa bố!
Còn những tên cất nhà, mà lấn từng tất đất, bà con nói nhẹ rằng “thằng đó hết xài”!
Thằng nào “hết xài”… thì nó, chỉ còn nước… đội quần mà đi, nhục lắm!!!…
Ở Sàigon, cái vụ học hành, có ba thứ trường để học:
Trường Công Lập, Trường Tư Thục và Trường Hàm Thụ

TRƯỜNG HÀM THỤ là trường… mà… hỏng ai tới trường!
Bất kể ai, vì hoàn cảnh gì đó không tới trường học trực tiếp được, thì cũng có cách học để tiến thân, đó là “học trường hàm thụ”. Nghĩa là, cứ… đi làm sở, làm sùng tà tà hay làm việc nhà nấu cơm hoặc cày sâu cuốc bẩm đồng sâu nước mặn…

Nếu muốn tiến thủ trong cuộc đời… thì ghi danh học Trường Hàm Thụ, trường sẽ gởi Bưu Điện bài học, bài làm tới nhà và làm bài xong, gởi bưu điện tới cho trường chấm bài, rồi trường gởi bài tiếp…
Cứ thế… cứ thế…
Chỉ tới ngày thi, thì thí sinh phải đi thi mà thôi…
Bởi vậy, anh em nào có tinh thần cầu tiến, cứ học, nếu thi đậu thì đáng nể lắm!!!

TRƯỜNG TƯ THỤC thì học sinh phải “đóng tiền trường” hàng tháng và bằng Tú Tài cũng giống y như học sinh Trường Công Lập…

TRƯỜNG CÔNG LẬP là… trường công, học sinh không đóng tiền trường suốt 7 năm Trung Học…
Đặc biệt, trường Công Lập nam nữ… lại cho học riêng, như:

TRƯỜNG CÔNG LẬP Nữ Trung Học : Lê Văn Duyệt, Gia Long, Trưng Vương… vv…

TRƯỜNG CÔNG LẬP Nam Trung Học: Hồ Ngọc Cẩn, Chu Văn An, Võ Trường Toản, Pétrus Ký, Lý Thường Kiệt, Quốc Gia Nghĩa Tử… vv…
Ở trường công nam, Nam Sinh mặc đồng phục Quần xanh áo trắng… bỏ áo vô thùng, trên miệng túi áo, có ghi tên trường hẳn hẹ… nên đố thằng nào… dám hó hé!
Ở trường công nữ, Nữ Sinh đồng phục là mặc áo dài trắng, quần trắng…
Có… thời khắc “mấy nhỏ áo dài trắng”… bắt chước mấy cô ca sỹ Sàigòn, bận áo dài vạt “lửng”… còn tay áo thì kiểu “rặc lăn”… là… tay áo dài nối vô thân áo…
Thiệt… quả là báo đời…một phen!!!

Mấy anh chàng Nam Sinh trường công vì học chung “tòn-là đực rựa”… nên nhiều thằng dòm… quí nàng áo dài… vạt lửng… bước đi với tà áo (cố tình) thước tha yểu điệu, tụi đực rực… áp nhau thấy, tụi nó…rụng rúng bầy bầy!!! Hì hì…
Bởi vậy, mới có chuyện, mấy “tay tổ” trường công nam, cúp cua vô Lăng Ông Sở Thú Tao Đàn… để “trồng cây si” mấy nàng áo trắng, thây kệ chuyện, bị… cồng-sing!!!

Và… thấy tiếp… ở Sàigòn năm xưa…
Cây xăng nào cũng có “vòi bơm bánh xe gắn máy, xe hơi” đứng ở giữa hai trụ xăng…
Đang chạy xe, thấy bánh xe mềm, tấp vô cây xăng, dựng xe trước “cây bơm”, lấy tay “quây” cây kim hơi, về số 5 (5 năm ký hơi)… rồi ung dung ngồi xuống, mở nấp vòi, ịnh đầu bơm hơi vô vòi ruột xe… để cho nó tự bơm, cây kim bơm hơi, quơ quơ nghe cạch cạch cạch, tới khi, nghe kêu cái teng, đủ hơi, là máy bơm tự động ngừng bơm…
Bơm xe như vầy, nghe… nó phẻ cách gì, chớ 2 tay “thụt ống bơm”… mệt lắm!!!
Nhưng… úi chà… cứ bom cây xăng riết, ruột xe Honda tòn – là… nước không hà!

Biết được ruột xe có nước là do vô vá xe tại tiệm sửa xe “Sĩ Solex” kề bên trường Lê văn Duyệt và bên kia đường… có rất nhiều ruộng rau muống xanh um!

Trên đường Phan Đình Phùng Sàigòn 3, kề bên chợ Vườn Chuối có đường xe lửa chạy ngang và bên kia đường rầy, có căn nhà 3 từng, đó là nhà “cho mướn sách” Cảnh Hưng. Cho mướn sách là cho độc giả… mượn sách về nhà đọc, nhưng phải “đóng tiền thế chưn” bằng 1/2 giá tiền sách in ở trang bìa, khi đem trả sách, Cảnh Hưng trừ tiền mướn vô tiền thế chưn, tiền mướn, cứ 1 cuốn 1 đồng 1 ngày… răng rắc!
Mấy nhà bán sách và tác giả có sách xuất bản… hỏng vui với Cảnh Hưng…

Nhà Cảnh Hưng chứa sách để cho mướn… hỏng biết mấy chục ngàn cuốn, vì sách nằm trong kệ… đen nghẹt, bít kín từng trệt và 2 từng lầu…
Ông Cảnh Hưng… tướng tá… hơi nhỏ con nhưng vui tánh, học trò khoái lắm!
Thằng học trò nào mê Kiếm Hiệp, muốn luyện chưởng hay… muốn đột nhập “cái bang vài ba túi”… thì tới đây… tìm bí kíp!!!
Ông Cảnh Hưng… biết tẩy học trò hết ráo nhen, thấy mặt, ổng cười hì hì, liền cho mượn cả tuần mới trả, với 2 đồng một tuần… là cái… giá-ghẽ-ghề…
Bởi vậy, học trò “mê đọc sách” Cảnh Hưng… quá xá cỡ là vậy đó đa!!!
Phụ việc ông Cảnh Hưng là bốn năm đứa nhỏ, chuyện môn, chạy đi lấy sách… theo sự “chỉ chỗ” của ông chủ hay lấy sách độc giả trả, rồi đem sách để “chỗ cũ”…
Ông Cảnh Hưng có trí nhớ… siêu phàm tàn canh gió lốc…
Khi ai tới mướn sách, chỉ cần nói tên sách, là ông Cảnh Hưng, nói liền, thí dụ:
– Bộ Tam Quốc Chí có 3 cuốn, nhưng khách đang mướn cuốn 1 và 2…
– Ủa ? Ông chủ có cả chục bộ lận mà ?
– Thì ờ… người ta mượn hết ráo rồi, giờ còn cuốn 3… Cuốn 1 và 2 mai trả…
–… vậy đi… lấy tui cuốn 3… cũng được!
Ông Cảnh Hưng ra lịnh:
– Tèo, mầy lên từng 2 kệ số 7 ngăn 6 lấy cuốn 3 bộ Tam Quốc Chí cho ông Hai!

Học trò Đệ Lục nghe ông Cảnh Hưng… nhớ từng vị trí cuốn sách nằm ở đâu trong rừng sách từ trên lầu xuống tới đất… thấy mà xám hồn luôn!!!

Ông Cảnh Hưng có quen với nhiều nhà xuất bản, như Yên Sơn (Phú Nhuận) chẳng hạn, khi đang sách in, ông… được ưu tiên “thộp” một mớ… đem về cho mướn trước, khi nào in đủ số, sách… mới phát hành! Bởi vậy, coi sách “nóng hổi” là vậy!
Mỗi loại sách, Cảnh Hưng có ít lắm 15 bộ mới đủ cho mướn…
Đặt biệt, những cuốn sách hồi xưa, xa lắc, xa lơ… xuất bản từ hồi…bà cố hỉ cố lai 8 đời vương ông hoãnh… nhà Cảnh Hưng cũng có!!!

Như cuốn Tôi Kéo Xe của Tam Lang hay cuốn Con Trâu của Trần Tiêu in năm 1940 hoặc cuốn Chồng Con in năm 1941!!!
Biết “rõ” như vậy là do Cô dạy Việt Văn cho “thuyết trình” ở lớp những Tiểu Thuyết xưa, mà sách… xưa ơi là xưa, thì chỉ có ở nhà Cảnh Hưng!!!
Thế là học trò Đệ Lục tức tốc mượn về, để… mần thuyết trình trong lớp…
Sách cho mướn, được bao thêm bìa giấy xi măng, trên đó, viết chi chít ngày mượn…

Ngoài ra, học trò muốn mượn “cuốn nào hây hây”, thì… hỏng hiểu “do đâu”, ông Cảnh Hưng liền nói tuốt luốt một lèo cho nghe, cái nội dung cuốn “sách hây” hoặc là bất kể cuốn nào mà học trò còn… mù mờ, nghe xong, thế là học trò mượn liền!
Ông Cảnh Hưng còn… quảng cáo cuốn sách… thứ dữ… “chỉ tao mới có”…
Sách nầy thuộc loại “cái ban môn phái” mà học trò khi ấy… đang muốn luyện thử!
Đó là cuốn Lục Tàn Ban (quên tên tác giả)

Đây là cuốn sách viết về… cái bang bảy tám túi, coi… hay hết kỵ luôn:
Lục Tàn là 6 nhân vật (tàn tật) gồm: Thằng đui, thằng điếc, thằng mất 2 giò, thằng mất 1 tay, thằng mất 1 chưn, thằng cụt 2 tay
Thằng đui làm… Ban Trưởng Lục Tàn!!! (ối trời… *&%#?><… ) Sáu ông cố tàn nầy… luyện chưởng, luyện gồng, luyện nghe, luyện thấy, luyện chạy… thuộc hàng cao thủ võ lâm… để trả thù cho sư phụ bị sát hại năm xưa… Giới giang hồ cho rằng “môn phái” đó bị tiêu diệt, khi 6 đệ tử sau cùng bị thương nặng trong rừng, không ai cứu chữa và ai cũng tưởng… chết hết rồi! Mấy thằng học trò Đệ Lục coi say mê Lục Tàn Ban luôn!!! Có thằng còn “luyện thử”… cách dòm xuyên màn đêm của cao thủ Lục Tàn Ban!!! Bởi vậy, thằng nào… non tay ấn, luyện nhản riết, tới độ mang kiếng cận dầy cui, chớ ở đó mà đổ thừa “tại bị”… rồi nói dóc là “tao lo học” tới cận thị!!! Ba-xạo quá nha mấy cha!!!

Trên đường Phan Đình Phùng, sáng sáng có xe lấy rác, có gắn cái chuông kêu leng keng. Cuối hẻm 376 là đình Phú Thạnh, là chỗ con nít ưa tụ tập, thả diều, bắn đạn… Trước nhà số 380 Phan Đình Phùng Sàigòn 3 có “phong tên” nước công cộng… Ở đó có đông người “chuyên gánh nước mướn”,  được bà con các hẻm xung quanh “mướn” gánh nước mỗi sáng sớm, gánh từng đôi nước về nhà… Mấy bà (cô) gánh nước khoái đọc cuốn tiểu thuyết Rặng Trâm Bầu của Lê Xuyên!

Nước phong tên ở đây được chảy từ cái sa-tô-đô cũng nằm ở đường Phan Đình Phùng… và và… nếu ai… hà tiện, thì khi khát nước, cứ lại phong-tên khòm lưng mở vòi uống… chùa… Bà con gọi là “uống nước khum”…

Cùng phe gánh nước mướn ở phong-tên, cũng có mấy người “ở đợ” nhưng được gọi nghe cho… nhẹ hơn là “con sen”, sáng sớm cũng ra gánh nước về nhà cho chủ… Lúc đó và sau đó, Tân Nhạc với điệu Boléro thịnh hành trên khắp nẻo đường và có nhiều bản nhạc “hợp với tâm trạng – hoàn cảnh” nên Ca Sỹ thứ thiệt hát là rung động trái tim, nên được mấy bà chị gánh nước khoái, cứ nhè mấy bản đó hát mãi, tiếng ca “nhảo nhẹt” mà hát… hoài hoài hỏng biết chán, bà con nghe riết phát nhàm…

Dần dà, cộng thêm mấy chị… ma-ri-sến ”làm sở Mỹ”, rồi dân vũ nữ quán Bar, phòng trà… thuộc loại quá “date”… cũng hát những bản điệu Boléro thịnh hành! Ma Ri Sến thất nghiệp cũng về gánh nước và cũng hát “bản tủ” như mấy chị kia… Cứ hát riết, phát ngấy, bà con gọi giọng hát đó là… giọng rên… ma ri sến!!!

Mấy chị… sáng sớm vừa chờ nước vô thùng vừa hát tân nhạc véo von, chỉ có vài bài tủ, mấy chị cứ hát riết nghe… phát mệt… (Đã vậy, nó còn “cộng hưởng” rồi “trùng tên” với… cái vụ con gái rơi của ngài thượng sĩ – tổng thống da đen Bocasa bên châu phi, tên cô là Mary… Cô Mary gái lai đen nầy ở vùng Ngã Năm chuồng chó, ngài tông-tông Bocasa nhờ báo Trắng Đen tìm dùm, thế là cô Mary… trở thành ngọc ngà châu báu… ) Và “miệng thế gian”… đặt cho chết tên cho giọng ca… mới nổi, giọng ma-ri-rến!
Giọng marisến… làm mệt lỗ tai… thính giả! Hát “bản nhạc tủ” miết, làm cho nó… lờn, tới độ, bà con nằm nhà hay đi ngang… nghe… thì biết là tiếng hát của con Sến nào!!! Khi ở nhà bà chủ, tên là Con Sen, sau đó, nàng ra Vũng Tàu làm “ma ri sến”… ở mấy cái Bar Thiên Thai, Ạc-ăng-Sen… ở Bãi Trước… Vì vậy, giọng ca con sen hay con sến… đều như nhau… Và bà con… giận, khi nghe hoài mấy bản nhạc “tủ”, nên nói: – Mấy con nhỏ đó… là sến nướng… nên ca hoài!!! – Mấy con sến đó… ca đi ca lại miết, nghe mệt thấy mẹ!!!

Ở đầu đường Phan Đình Phùng, có nhà số 3 đó là Đài Phát Thanh Sàigòn… Ngã tư Phan Đình Phùng – Lê Văn Duyệt có tòa đại sứ Miên, bên kia đường là cây xăng rất lâu đời và ở ngã tư nầy, năm 63 hòa thượng Thích Quảng Đức tự thiêu… Cũng ở ngã tư nầy, có tiệm cơm tàu, ở đây có món “cơm thố”… ngon bá chấy!!! Cơm thố được hấp trong cái xửng tre có cả chục ngăn, thố là chén nhỏ rí, chừng 3 muỗng cơm, vì vậy, ăn xong, thố chất 1 chồng 15 cái… cao như núi!!! Một số… dân chơi cầu 3 cẳng, loại tứ hải giai huynh đệ… tới ăn cơm thố ở đây, ý là, để khoe chồng thố cao nghệu… để “lấy le” với thiên hạ… đó nha bà con!!!

Phan Đình Phùng… cụng vô đường Lý Thái Tổ… ngay tại ngã ba… Ở ngã ba nầy, có Phòng Trà Lệ Liễu và chủ Phòng Trà là chị Ba Liễu! Quán “Chị ba Liễu” là chỗ gặp mặt mỗi chiều tối của rất nhiều Nhạc Sỹ – Ca Sỹ Sàigon trước khi đi hát Phòng Trà hay Hát Rạp hoặc quán Bar… Đây là “quán ruột” của Thanh Kim, Đệ Nhất Danh Cầm Hạ Uy Di… DK, HC, MLQ, GL… hát ở Phòng Trà Lệ Liễu cho khách (rất đông) thưởng thức…

Thí dụ: DK ca bài Ai Ra Xứ Huế thì chị ba Liễu “trả công” là 1 ngàn 8… Có “chàng – lính” bận đồ trận bốn túi, đội Bê Rê đen, vì là em (đệ tử) của Thanh Kim, nên chàng ta… xâm mình, bậm gan, đổ lỳ, dám… thót lên sân khấu Lệ Liễu để hát bài Đường Xưa Lối Cũ và bài Tàu Đêm Năm Cũ… (cũ mèm không hà) .Chàng hát… một cách khơi khơi, trong khi Nghệ Sỹ thứ thiệt ngồi lủ khủ ở đó…

Chàng lính trận nầy, vì ỷ có Thanh Kim… lo, nên hỏng lo trật nhịp, chàng ta cất tiếng… véo von liên tiếp hai bài tân nhạc, thì Chị Ba Liễu… coi bộ… nghe được được, chị… tức tốc tiến ra sân khấu, liền… móc bóp, xỉa cho chàng 9 trăm đồng… gọi là “lính góp vui”, rồi Chị Ba còn… xúi… (quá đã) – Đêm nào, nếu rảnh… em tới hát nhen!!! Lính mà… hát vậy, được đó…!!! – Dà dà… $%%$!!! (vô mánh) Anh chàng lính nầy, về đơn vị… móc xấp tiền, dứ dứ lên trời… hét: – Bữa nay, tao đãi anh em cả làng một chầu… cơm tấm – cà phê – thuốc lá!!! – Chắc còn… dư bộn tiền đó ông thầy!!! – Thì thì… Băm 3 mí lỵ tôm khô củ kiệu… cho sạch nhách luôn!!! – Hoan hô thẩm quyền!!! – Hé hé…cho xin chữ ký đi ông… khò khò…

Phòng trà Lệ Liễu là chổ Nghệ Sỹ Sàigòn… tụ lại nói dóc, trước khi đi hát… Và cũng là chỗ “tụ tập” của những tay tổ đờn vọng cổ Văn Vỹ, Năm Cơ, Ngọc Sáu… Khi Ca Sĩ hát xong tới khua, trước khi về nhà, lại tụ nhau ở quán Cháo Đêm sau hàng cây… dái ngựa cổ thụ ở đường Hồng Thập Tự, quán cháo cũng gần đường xe lửa từ bên đường Phan Đình Phùng chạy qua…

Cũng ở đường Phan Đình Phùng, ngay trong vòng chợ Vườn Chuối là nhà của Soạn Giả Nguyễn Phuong, khi ấy anh Nguyễn Phương có đứa con gái nhỏ cỡ trên 10 tuổi và nó cùng với Ba Má… đặt lời thoại cho vở cải lương!!! Cô gái nhỏ cùng ba má ngồi 3 góc trong phòng, đóng làm 3 nhân vật… nói chuyện, rồi đánh máy luôn, đó là ”làm thoại” để Nguyễn Phương “lấy câu trẻ con” soạn tuồng cải lương… Đó là cách Nguyễn Phương đang soạn tuồng và… bị bắt tại trận… hì hì…

Nguyễn Phương là Đạo Diển cho đoàn Thanh Minh Thanh Nga và mỗi tuồng cải lương được đánh máy sáu bảy bản để cho anh em “nhắc tuồng” đứng sau màn nhung hay cánh gà… đọc câu cho Đào Kép đứng ở ngoài sân khấu… nói hay ca!!! (cứ tưởng Đào Kép học thuộc lòng hết vở tuồng, hỏng có đâu nhen!!!) Nguyễn Phương là trưởng ban kịch Tân Dân Nam , chuyên kịch trên đài truyền hình Sàigòn chiều thứ bảy hàng tuần, gồm có hề TV, TT, NĐT.vv… và bà vợ của Nguyễn Phương là chị của phu nhân tướng CVV… Bởi vậy, do đó, Nguyển Phương… mới “tó” được cái giấy phép ngon lành… là mượn tàu Hải Quân để đóng phim xi-la-ma!!! Đó là phim “Hải Vụ 709” định quay ở Rạch Giá… Nhưng vì tình hình chiến sự ác liệt ở đó, nên phim Hải Vụ 709 bị đình chỉ… kéo dài và sau cùng phải bãi bỏ, nếu không, thì anh chàng Thủ Đức sẻ làm… tài tử xi-nê mà lại đóng vai Trung Úy Hải-Quân… nhảy xuồng đổ bộ rồi! Uổng thiệt nhen…

Cũng thời gian đó, ban Tân Dân Nam đang “dợt tuồng” kịch truyền hình, đó là vở “Ai Là Thủ Phạm” tại nhà anh Nguyễn Phương… Lúc đó chàng (vì là lính) được Nguyễn Phương giao đóng vai Cảnh Sát Trưởng… Úi chà chà… Nguyễn Phương biểu chàng ta phải “tập” trước… cách còng tay thủ phạm ăn trộm kim cương, em NĐT đóng vai thủ phạm… Còng tay… mà phải “tập” ý là… để chàng… còng… mà hỏng đau tay NĐT!!! Tới khi lên sân quay 2 tại đài Truyền Hình Sàigòn… ngài Cảnh Sát Trưởng, bước vô, làm mặt ngầu, liền móc còng (hân hạnh) còng tay NĐT… ngay tức khắc nhen!!! Bàn tay NĐT đẹp như chính NĐT, chàng lính cầm 2 tay người đẹp, tra vô còng số 8… mà chàng ta thấy… quá đau lòng!!! Hì hì…

Trên truyền hình, anh chàng lính, chỉ… lộ diện trên màn ảnh nhỏ của Đài Truyền Hình Sàigòn chỉ được có… 30 giây cuối cùng của vở kịch… thôi hà! Soạn Giả Nguyễn Phương chuyên môn hút Thuốc Gò khi soạn tuồng và điếu nào cũng bự tổ nái, đốt cháy liên tục, khói bay mờ mịt như đống un buổi chiều tà! Và trên bàn viết thường có… rờ vẹt… ba bốn khúc Thuốc Gò loại “nặng” đô, đó là… phòng khi, nửa đêm soạn tuồng… mà hết thuốc hút!

Từ ngã tư Phan Đình Phùng – Lê Văn Duyệt chạy lên tí nữa là Ngã 6 Sàigon, ngay “bùng binh” ngã 6 nầy, có xe lửa chạy qua và là chổ bắt đầu của đường Yên Đổ, ở đây, trên đầu đường Yên Đổ, có khu Kiều Lộ (sửa, tráng dầu đường hư… ) Nằm chung trong khuôn viên khu Kiều Lộ… là Sở Phú De đó đa!!! Phú De là chổ… nhốt chó chạy rong, bị “xe bắt chó” bắt được trong đường phố! Ai mất chó, cứ vô Phú De tìm là y như rằng… nó ngự ở đó và bỏ tiền chuộc chó về! Bởi đó, hồi xưa, DA trong báo CO có viết bài Phú De Giao Chỉ, đọc nghe nhức xương Trong khu Kiều Lộ nầy có cái… cưa tay, bự chà bá, dùng xẻ gổ lóng… Ở đây có Kỹ Sư Bê và Hồ Lợi và Hồ Lợi là dân chơi tài tử… chánh cống bà lang trọc. Trong văn phòng khu Kiều Lộ của Hồ Lợi… có tùm lum… đờn cò, gáo, xến, ghi ta thùng, ghi ta phím lỏm… treo tá lả trên tường, để nhân viên nào… quởn mà khoái đờn vọng cổ thì cứ vô… tập vợt thả giàn và… Hề Minh và danh cầm Thanh Kim, Tạo Minh Đời… vv… xuất thân từ đây! Hề Minh là danh hề diễu có tiếng trên bầu trời Cải lương một thời… Tạo Minh Đời cười được 18 giọng riêng biệt và còn có khiếu một mình vừa nói giọng ông nội, giọng cháu nội trai, gái, giọng con gái… rất hay, giống y giọng… như trong “gia đình bác tám”… nhất là giọng chó mèo cắn lộn… là nghe hay hết phản luôn!

Nhứt là… mở đầu câu… a… bê… cê… ca… nháy giọng xe lửa đề pa… của bản Chuyến Xe Lửa Mồng Năm của Trần văn Trạch… y chang Trần văn Trạch!… nhưng “hỏng có thời” nên anh Đời không nổi tiếng như anh Minh và anh Kim… Thanh Kim là Đệ Nhất Hạ Uy Di Cầm chuyên đờn 6 vọng cổ… nhưng né… ló mặt trước bàn dân thiên hạ truyền hình, Thanh Kim chỉ đờn cho gánh hát và chơi tân nhạc cho quán Bar và Phòng Trà và học trò Thanh Kim là TKH… – Anh Kim, sao anh chỉ “thâu dỉa” mà hỏng thấy anh lên sân khấu hay truyền hình ? – Tao… xí-giai thấy bà… miệng rộng tàn hoạt, cười hô hố, tướng tá như đấu bò! – Thì… có sao đâu… – Tao… trốn… để khán thính giả tưởng tao… đẹp trai đó mầy… hỏi hoài!!! – Ờ ờ… hehehe…

Năm 1965 đường Xa Lộ Saigon – Biên Hòa làm xong và dọc bên đường xa lộ đang đào để xuống ống cống vuông vuông lọt lòng trên 2 mét của Sàigòn Thủy Cục… Lúc đó, chạy xe gắn máy ở Xa Lộ thiệt… là êm, êm như mơ… Do đó, mấy tay anh chị… mới dám đi Gobel, Sachs, Rummi… chui lòn qua bụng xe be trên có 3 lóng gỗ… dài thòn bự tổ kền, đó là… chọt lét tử thần!!! Cũng thời… xa xưa ấy, khi chở “người đẹp” ngồi đằng sau Xe Gắn Máy thì hai chân người đẹp Để Về 1 Bên, không Cô nào… dám gác cẳng 2 bên! Nếu xe chở là chiếc Vespa Spring… thì thấy “nàng” ngồi sau… ôm eo ếch bác tài… thì… thì… ngó, thấy… đẹp như mơ luôn!!!
Còn nói gì “mấy nhỏ áo dài trắng” đi Vélo Solex… thì dòm… hết phản nghen!
Gỗ rừng đem về đổ đống ở chỗ ngã ba xa lộ đi Vũng Tàu, nên ngã ba nầy có tên Ngã Ba Bến Gỗ… Từ ngã ba Bến Gỗ tới một xí là Căn Cứ Long Bình của Quân đội Mỹ… Chỉ mỗi con đường Phan Đình Phùng mà có… quá xá chuyện xưa tích cũ...

Chàng Hiu

Tu Nguyen * Hang Hoang * Vinh Lieu Nguyen * Yen Tran

Thứ Hai, 13 tháng 11, 2017

GIẢI NGHĨA...THÔNG MINH...

1) Học cách làm sạch cơ thể khi tắm rửa gọi là học kỳ.

2) Học những điều vô ích, làm phí phạm thời gian tiền của gọi là học phí.

3) Học những điều bậy bạ vô bổ, không đúng chỗ gọi là học bạ.

4) Học cách trò chuyện trong giao tiếp gọi là học trò.

5) Học nêm nếm thức ăn, thức uống gọi là học vị.

6) Học cách dậy đúng giờ, chống ngủ gà ngủ gật gọi là học thức.

7) Học cách làm đồ giả gọi là học giả.

8)Người già đi học gọi là học cụ.

9) Bảy điều cần phải học gọi là thất học.

10) Học đang vô, tiếp thu tốt gọi là vô học.

11) Học lâu dài gọi là trường học

MỘT THỜI ĐỂ... CÃI



Một ông nhà binh nhanh chân phát biểu truớc:
- Các ông có biết không?  mỗi cuối tuần tôi chở vợ đi chợ, tôi đẩy xe theo sau bà.  Mua đầy xe, tôi hỏi bả “Về chưa?”  Bả nói ông chở cho tôi lại chợ khác mua một chai nuớc mắm. 
Tôi hỏi:
-"Sao bà không mua ở đây luôn.”  Bả nói:
-"Ở đây nuớc mắm tới $2.99,
còn chợ kia chỉ có $2.88”.
Từ chợ nầy đến chợ kia lái xe 45 phút, bả quên tính tiền xăng.
Tôi với bả bắt đầu… cãi.

Ông nhà báo chen vô:
- Còn tôi, khi lái xe, tôi quẹo tay phải, bả nói sao ông không quẹo tay trái. Tôi chạy nhanh, bả kêu tôi chạy chậm lại. Tôi chạy chậm, bả nói ông chạy như rùa bò. Tôi nói: “để tôi order hãng xe Toyota chế cho bà xe có 2 tay lái, để bà khỏi lái xe bằng miệng.” 
Và, thế là cãi nhau.

Ông nhà bếp lắc đầu và kể chuyện ông nghe đuợc như sau:
- Có ông kia lái xe chở bà vợ ngoài xa lộ, chạy nhanh, bị cảnh sát quay đèn chận lại. 
Cảnh sát hỏi
-“Ông có biết lỗi gì không?” 
ông chồng chưa kịp trả lời, bà vợ tươm tướp la lên! 
-“Tôi đã nói ông rồi, ông chạy bạt mạng 7, 8 chục miles có ngày bị phạt mà ông không chịu nghe.”
Ông chồng  giận dữ la bà vợ:
- Để tôi lo, bà im cái mồm bà lại đi.
Không ngờ ông Cảnh Sát này là người Việt, nghe đuợc tiếng Việt, hỏi bà vợ:
- Bộ ông chồng bà ở nhà cũng nạt nộ bà như vậy phải không?
Bà vợ liền trả lời:
- Đâu có.  Bữa nào ổng uống ruợu say, ổng mới la như vậy.
Ông chồng nhận 1 ticket vuợt tốc độ và 1 ticket uống ruợu lái xe.
Thế là vợ chồng lại cãi nhau.

Ông nhà binh nghe nói nãy giờ nhảy vô:
- Bà ngoại con Tép của tôi cũng không thua ai.
Bả nói với tui:
- “Sao tôi thấy ông ở Mỹ mấy chục năm rồi mà không hội nhập đuợc gì hết.”
Tôi tức quá:
- Bà không thấy tôi hội nhập sao? Ai cao máu, tôi cũng cao máu, ai cao mỡ, tôi cũng cao mỡ, ai tiểu đường, tôi cũng tiểu đường, tôi còn hơn nguời ta cái thấp khớp nữa.  Bà còn muốn tôi hội nhập gì nữa?
Bà ngoại còn  nói:
-“Ý tôi muốn nói là ông không biết galant như nguời Mỹ, mở cửa xe cho vợ, mua bó hoa tặng vợ ngày Birthday, ngày Valentine.” … 
- Trời ơi! Tôi cũng  muốn mở cửa xe cho bà lắm chứ, nhưng sợ người ta nhìn vào, người ta nói: “Thân bà một đống, cọp ăn 3 ngày không hết, bộ bà đó bị bịnh bại liệt gì mà không mở cửa xe được". Còn birthday của bà, tôi mua cho bà 1 bó rau muống, 1 bó hành, 1 bó ngò, bà còn muốn gì nữa.
Thế là ông bà ngoại của con Tép bắt đầu cãi.

**Ông nhà văn nãy giờ ngồi trầm ngâm, cuời mím chi, chậm rãi kể:
- Có một ông chồng đi sau xe chở quan tài của vợ đưa ra nghĩa trang. Ông bạn đi gần bên thấy ông này sao cái miệng nhép nhép như đọc kinh. Ông bạn tò mò đến gần hơn, thì nghe ông này không phải đọc kinh, mà ông ấy đang hát.
Ông bạn hỏi:
- “Đám tang vợ vui vẻ gì mà ông hát?”
Ông chồng trả lời:
- "Từ ngày cuới bả đến giờ, chỉ có hôm nay tôi đi chung với bả mà không cãi nhau”

Ông nhà bếp chen vô một chuyện khác. Ông kể năm rồi, ông phải mổ van tim. Bà vợ ngồi kế bên than:  -“Ông ơi, ông chết tôi chết theo”
Ông hoảng hồn:
- “Thôi bà ơi, để tôi đi một mình cho thanh thản, khỏi phải đi chung, khỏi phải cãi với bà.”

*****Nếu quí bạn nào thật sự muốn sống hạnh phúc, chết bình an, thì hãy đọc Sáu Điều Răn dưới đây của HỘI CỦA NHỮNG NGƯỜI SỢ VỢ
(đọc được trên báo, xin phép và cám ơn tác giả):

1. Kính vợ đắc thọ. 
Sợ vợ sống lâu.
Nể vợ bớt ưu sầu. 
Để vợ lên đầu là truờng sinh bất tử.

2. Đánh vợ nhừ tử, là đại nghịch bất đạo.
Vợ hỏi mà nói xạo là trời đất bất dung

3. Chê vợ lung tung là ngậm máu phun người. 
Gặp vợ mà không cười, là có mắt mà không tròng

4. Để vợ phiền lòng, là tru di tam tộc.
Vợ sai mà hằn học là trời đánh thánh đâm.

5. Vợ gọi mà ngậm câm, là lòng lang dạ sói. 
Để vợ nhịn đói là tội nhân thiên cổ.

6. Để vợ chịu khổ là bất tài vô dụng. Trốn vợ đi ăn vụng là ngũ mã phân thây…

KHÔNG CHA

For : single mom

Giấy khai sinh tôi mang họ mẹ, trống tên bố suốt 27 năm qua . Chẳng sao , tôi đi học vẫn là con ngoan trò giỏi . Bạn bè trong lớp tuyệt đối không ai dám trêu chọc tôi câu gì. Vì tôi chỉ thiếu một cái tên trong tờ giấy kia thôi , còn lại tất cả đều đầy đủ.

Mẹ tôi hạnh phúc vì sinh tôi ra không khiếm khuyết điểm gì. Đi học tôi đủ điểm số , ra đời tôi đủ nhân cách . Tôi sống rất bình thường , hình như chẳng tồn tại sự mặc cảm.

Chỉ duy nhất đợt vừa rồi, tôi làm hộ chiếu. Cần xác nhận giấy tờ, anh công an phường mới móc máy làm khó tôi. Ah không có bố thì không có dấu. Ok , ghẹp tờ 100k vào giấy khai sinh , xong ! ( chả lẽ lại bảo anh cần bố này chứ bố nào đâu ) .

Rồi bạn sẽ thấy , sự bản lĩnh và túi tiền của mình sẽ giúp mình giải quyết khó khăn tốt hơn một người đàn ông vô trách nhiệm .

Kể cả khi tôi yêu một ai đó, về ra mắt tôi vẫn bảo mình ở với mẹ thôi. Nếu có chê bai gì , tôi sẵn sàng bày tỏ :
" cháu thiếu bố chứ không thiếu đức hạnh "  Và cứ thế mà sống để chứng minh điều đó . Tôi nghĩ một người yêu thương tôi , sẽ yêu những gì tôi có và cả những gì tôi thiếu xót. Nếu chỉ vì tôi không có bố mà thấy giá trị của tôi thấp đi. Thì xin lỗi , tôi cũng chẳng cần vui vẻ với những con người có suy nghĩ thiển cận như vậy.

Tôi không phải là single mom . Nhưng người đẻ ra tôi là một single mom. Một người đàn bà nghèo khó và thương tật. Âm thầm nuôi con dù cha nó sống cách đó có vài bước chân.

Nhưng mẹ tôi không cần xin một cái tên vào giấy khai sinh . Hay một bát gạo cho con dư bữa cháo.

Đàn bà lãi đứa con là đủ !

Tôi lớn lên trên sự bội bạc và trưởng thành trong sự hy sinh. Đến giờ vẫn chẳng ai nhận ai , định nghĩa " cha" trong tôi không tồn tại. Có thể người ngoài sẽ nghĩ tôi thiệt thòi , sẽ thương xót vì tôi thiếu điểm tựa.

Nhưng tôi nói tôi ổn, và tôi sống để chứng minh sự thất bại của mẹ tôi trong hôn nhân . Không có nghĩa bà sẽ thất bại trong việc giáo dục con cái , hay bản thân nó sẽ thất bại khi bước vào đời .

Trải nghiệm không cha 27 năm. Tôi muốn chia sẻ những cảm nhận chân thật này cho các bạn , cảm nhận từ một người con . Để các bạn có thể hiểu thêm đôi chút về con đường mình sẽ đi sắp tới.

Đừng quá lo sợ , vì con người được sinh ra trong hoàn cảnh nào rồi họ cũng sẽ thích nghi được cả. Quan trọng là định hướng và giáo dục . Là môi trường học tập và sinh sống . Nó sẽ tạo lên tính cách , tương lai của những đứa trẻ . Một cuộc đời không cha có thể sẽ gai góc hơn , cay đắng hơn . Bù lại sẽ độc lập và bản lĩnh hơn.

Nếu đứa bé không có một người cha tốt . Vậy hãy cố gắng trở thành một người mẹ tốt và nuôi dạy con mình thật tốt.

Rồi khó khăn nào cũng sẽ đi qua , không bằng cách này thì cách khác , hạnh phúc bình yên sẽ quay trở lại !

Nguồn zalo(st)

Chủ Nhật, 12 tháng 11, 2017

Thơ tếu

Các Ông, Các Bà

Chuyện rằng từ thuở xa xưa
Ông bà ta đã dây dưa ái tình
Bởi thế nên tục truyền rằng:

Ông Lãnh, Ông Tạ, Ông Đồn
Ba người bạn thiết sớm hôm một nhà

Ông Lãnh bản chất thiệt thà
Thầm yêu nét đẹp mặn mà Bà Đen
Nhưng nào ông dám bon chen
Sáng đêm chong đèn nhung nhớ thiết tha

Ông Đồn bản tánh nguyệt hoa
Chờ Ông Lãnh kẹt, cà rà Bà Đen
Hai người xả láng một phen
Sinh ra bé gái đặt tên Thị Nghè

Ông Lãnh nghe nói, thuê ghe
Đi thăm cho biết Thị Nghè ra sao
Ngó gần nó cũng bảnh bao
Nhìn xa nó cũng hao hao Ông Đồn

Bà Đen từ dạo sinh con
Vốn đã đen sẵn nay còn hơn xưa
Ông Đồn nhìn vợ hết ưa
Bỏ lên Long Khánh say sưa miệt mài

Bà Đen ngẫm nghĩ chán thay
Cũng đi lên núi đêm ngày thở than
Thương cho đứa cháu lầm than
Ông Lãnh hào hiệp cưu mang đem về

Buồn cho cuộc sống ê chề
Một già một trẻ bốn bề cô đơn
Ông bèn thẳng xuống Hóc Môn
Cưới luôn Bà Điểm để chôn cuộc đời

Qua bao vật đổi sao dời
Bà Đen ở vậy cho vơi nỗi lòng
Chỉ còn Ông Tạ lông bông
Bạn bè lấy vợ nên chồng đã lâu

Cô Giang sắp sửa ăn trầu
Cô Bắc cũng đã từ lâu theo chồng
Ông bèn đi xuống Cầu Bông
Hỏi thăm Bà Chiểu có chồng hay chưa

Bà Chiểu nghe nói bèn thưa:
“Chỉ còn Bà Quẹo là chưa có chồng
Bà Điểm tay bế tay bồng”
Buồn tình, Ông Tạ phải lòng Bà Hom

Ông bèn bao cuốc xe ôm
Về lăng Cha Cả lo hôn lễ liền
Phụ rể có cậu Bảy Hiền
Nữ trang Chú Hỏa bạc tiền thiếu đâu

Bà Hạc thì làm phụ dâu
Chú Ía bưng quả, buồng cau, khay trầu
Bà Hom tròn mối duyên đầu
Thương cho Bà Quẹo âu sầu đắng cay

Ế chồng mấy chục năm nay
Chỉ vì cái tội thích hay làm tàng
Buồn cho nghiệp chướng bẽ bàng
Bà đành an phận chẳng màng hơn thua

Mặc cho thế sự ganh đua
Bà liền xuống tóc vô chùa Bà Đanh
Bỏ ngoài tai việc chúng sanh
Cam đành vui thú tu hành điền viên

Buồn nhất là ở Phú Yên
"Ông Chừ" hổng có tình duyên mặn mà
Tự trách số phận “con gà” (mắc dây thun)
Ông qua Cam Bốt cưới “Bà La Môn”.

N3 Sưu tầm

Chủ Nhật, 5 tháng 11, 2017

XÚC ĐỘNG THƯ BỐ GỬI CON TRAI ĐA CẤP


Con trai yêu mến của bố! Hôm nay ở quê bố mở cờ níp trên mạng ra thấy con và các bạn hò hét cái gì mà “Tôi Trạch Văn Hoành 25 tuổi, mục tiêu của tôi đến tháng 12 năm 201x là kiếm được 1 triệu USD và mua được căn hộ ở Ciputra. Tôi hành động bất chấp khó khăn, bất chấp nỗi sợ hãi”..., thì con biết sao không? Con ạ, mẹ con nghe xong hoa mắt ngã cái rầm ngay tại chỗ, bố và các em phải cho uống 6 thìa nước đường mới tỉnh dậy được.
Con ơi, tổ sư mày, mày giàu có như thế mà giấu tiệt bố mẹ là sao hở con? Mẹ con tỉnh dậy nói với bố, ông này một năm nữa nó có một triệu đô và mua được nhà chung cư thì ít nhất bây giờ trong tay nó phải có cỡ vài tỉ bạc, ông bảo nó về quê trả nợ họ hàng cho tôi cái, với lại mang cái xe đạp mini tàu về cho tôi đi chợ, nó giàu rồi chắc đi xe con.
Thấy mẹ xúc động, sợ ảnh hưởng tim mạch, bố an ủi: Chắc nó nói phét đấy, tháng trước xách gạo lên Hưng Yên thăm nó, thấy nó vẫn ở trong nhà trọ mái fibro ximăng nóng hầm hập, sáng dậy ngáp 6 cái, uống cốc nước lọc, khoác bộ vest đen mua 100 nghìn chợ Kim Liên rồi đi làm kia mà. Hoành ơi, mày nói thật với bố đi, thần kinh con dạo này vẫn bình thường chứ? Bố hỏi thế vì bố xem trên mạng có con bé mặt mũi cũng sáng sủa đứng trước hội trường hô khẩu hiệu xong khóc nức nở, con và các đồng nghiệp ôm chầm vỗ về động viên.
Con ạ, ban đầu bố cứ tưởng mày lợi dụng sờ vếu nó phát, vì bố nói thật trông vếu nó bố cũng thích, nhưng không ngờ mày mếu máo khóc theo như cha chết. Mày không bị thần kinh thì ma ám mày rồi hả Hoành? Khóc khóc cái thằng cha mày ấy, mà thằng cha mày thì đói nhăn răng, sáng ăn cơm nguội đi cày, tối úp mì tôm Hảo Hảo ăn coi bóng đá đây này, sao mày không khóc? Hoành ơi, con trai ngu muội của bố ơi, nãy giờ bố troll mày đấy, giờ bố mới nói thật này! Bố mặc dù ở quê đi cày nhưng không cái gì qua được bố đâu. Cái thằng diễn giả dạy mày cách làm giàu, bố nói thật, một là thất nghiệp đói thối mồm, hai là loại ba hoa chích chòe trên răng dưới củ cải.
Con ạ, thằng giàu thì nó không ngu gì dạy đứa khác cách làm giàu đâu. Như mẹ mày ở quê đây, mẹ con nấu riệu ngon và bán chạy nhất làng, ai hỏi bí quyết bố toàn xui mẹ bày đểu hoặc giấu nghề. Ngu gì nói bô bô cho cả làng biết cách nấu riệu ngon. Thế mà gia đình ta còn đói bỏ mẹ, có cái mini tàu mày cũng mang đi thì biết rồi đấy.
Bố nghe nó dẫn chứng Bill Gates, Stever Jobs, Mark Juckerberg…trở thành tỉ phú từ một người bình thường để lòe con rằng họ làm được sao chúng ta không làm được? Rằng nếu bố bạn nghèo, ông bạn nghèo thì bạn nên mừng vì không ai giàu ba họ, không ai khó ba đời. Con ơi, Hoành dại dột và ảo tưởng của bố ơi! Bố mà giàu, bố cho mày du học bên Tây hoặc chạy cho mày vào cơ quan ngon ngon lắm lộc lá, chứ không để con cắp đít chạy theo bè lũ bán xoong nồi, thực phẩm chức năng và máy đéo chi đó phục hồi sức khỏe.
Có nhiều cách làm giàu không khó, ví dụ đánh đề, ghi lô, mua vé số… nhưng không có ai giàu và thành công bằng cách kéo nhau ra đường hò hét “Tôi thành công vì tôi bất chấp tất cả” như con trong cờ níp Hoành ạ!
Thôi thư vắn tình dài, bố không muốn nói lắm. Bố dặn con vài điều trước khi lùa trâu ra đồng.
Tốt nhất con về đi cày với bố, hoặc tăng gia sản xuất, nuôi gà vịt, thả cá trê, rô phi đơn tính, làm ít năm cưới con vợ, sinh con cho mẹ mày đỡ lo.
Nếu không về thì đi học lấy cái nghề sau này nuôi thân, đừng sáng uống nước lọc, diện comple, đi giày đen, ngồi mini tàu nói chuyện lên mặt trăng trong khi răng dính toàn rau muống.
Lừa ở đâu thì lừa, xin con đừng bất chấp khó khăn, bất chấp tất cả, gọi điện cho họ hàng gạ mua xoong chảo, nồi niêu và thực phẩm chức năng nữa. Vừa rồi giỗ tổ ai cũng nhìn bố như kẻ thù con biết không?
Và cuối cùng, tiên sư cha nhà anh, anh mang ngay cái xe đạp mini tàu về cho mẹ đi chợ".
(Song Hà)

Ảnh Nho đen (Sony and friends)


Thứ Tư, 1 tháng 11, 2017

LẠM PHÁT VÀ ĐỔI TIỀN

Rất dễ hiểu, rất thiết thực. Bạn bỏ ra 10" thay vì mài đũng quần 4 năm ĐH dưới mái trường XHCN.!

NHỮNG BÀI VIẾT THÔNG NÃO
FB Đỗ Ngà
------
LẠM PHÁT VÀ ĐỔI TIỀN
Lạm phát là gì? Theo nghĩa đen thì lạm là quá mức cho phép, phát là là phát hành tiền. Vậy lạm phát là phát hành tiền quá mức, nói thẳng ra là bơm tiền vào thị trường. Định nghĩa chỉ đơn giản là vậy. Những hiện tượng như giá cả tăng vọt, dân bị nghèo đi nếu giữ nhiều tiền nội tệ, ngân hàng tăng lãi suất khiến người vay bị trở ngại nên sự luân chuyển dòng tiền từ nhàn rỗi sang đầu tư bị chặn lại làm kinh tế ngộp thở bla bla... thì đó là kết quả tác động của lạm phát cao.
Thứ nhất, lạm phát giá cả tăng. Ví dụ như tài sản của quốc gia đó là 100 chiếc ô tô,mà đất nước đó chỉ in ra 100 đồng để lưu hành thì giá mỗi chiếc ô tô là 1 đồng. Nếu chính quyền in thêm 100 đồng nữa để bung ra thị trường thì giá mỗi chiếc ô tô là 2 đồng, tức đồng tiền mất giá chứ đất nước không giàu lên. Tài sản quốc gia được xác định là tổng giá trị hàng hoá của đất nước đó chứ không dựa vào số lượng đồng nội tệ đang lưu hành. Vì vậy GDP của Việt Nam không được tính theo tiền Đồng mà phải tính theo USD vì đồng tiền ổn định nhất thế giới nên dùng để đo lường tài sản là đáng tin cậy nhất.
Tuy nhiên, có khi in tiền thêm nhưng giá trị đồng tiền không bị đánh sụt. Vì sao? Vì qua thời gian, quốc gia sẽ có tăng trưởng về lượng hàng hoá, nếu phát hành tiền trong phạm vi này tức là lượng tiền in thêm nhỏ hơn hay bằng tỷ lệ tăng trưởng thì giá cả vẫn ổn định. Ví dụ đất nước hiện có 100 xe hơi, tiền lưu hành là 100 đồng thì giá xe 1 đồng/xe. Sang năm tăng thêm 1 xe nữa và in thêm 1 đồng nữa. 101 đồng ứng với 101 xe thì giá xe vẫn 1 đồng/xe. Ngay cả nền kinh tế lớn như Mỹ cũng có bơm tiền ra thị trường vậy. Nhưng bơm tiền có kiểm soát.
Thứ nhì, dân bị nghèo đi do lạm phát. Năm ngoái, lương tôi 10 triệu đủ chi tiêu cho 1 tháng. Năm nay do lạm phát làm giá cả leo thang, với lương 10 triệu chỉ đủ chi tiêu 20 ngày, còn 10 ngày thiếu hụt tôi phải vay mượn mới xài đủ. Như vậy do lạm phát tôi phải ăn vào cả tương lai gia đình nên tôi nghèo đi.
Thứ ba là lạm phát làm lãi suất ngân hàng tăng cao ảnh hưởng đến kinh tế. Nếu lạm phát 20%/năm thì lãi suất vay và lãi suất cho cho vay của ngân hàng phải trên 20%/năm. Vì sao? Vì khi lạm phát 20%, thì nếu đầu năm tôi cầm 100 triệu, thì cuối năm tôi cầm 120 triệu mới có giá trị bằng nhau. Vậy tôi gởi ngân hàng 100 triệu mà lãi suất chỉ 15%/năm thấp hơn tỷ lệ lạm phát, thì cuối năm tôi rút tiền ngân hàng chỉ có 115 triệu, vậy gởi ngân hàng mà lỗ thì ai gởi? Thế nên lãi suất vay phải cao hơn tỷ lệ lạm phát mới huy động tiền gởi. Và lãi suất cho vay tất nhiên phải hơn lãi suất vay để ngân hàng có lời chứ? Mà lãi suất ngân hàng cao quá làm doanh nghiệp thiếu vốn đi vay chọn giải pháp thu hẹp sản xuất hơn là đi vay để duy trì hoặc mở rộng sản xuất vì họ ngại gánh nặng lãi suất. Chính vì vậy mà tiền nhàn rỗi sẽ bị tắc nghẽn khó đến nơi cần đầu tư. Kết quả là nền kinh tế trì trệ.
Trong một số status trước tôi có nói về nguồn thu ngân sách chính phủ. Đó là thuế, vay nợ, khai thác tài nguyên, và lợi nhuận từ kinh doanh độc quyền của công ty nhà nước. Tuy nhiên, chính phủ còn có một nguồn thu nữa, đó là bơm tiền gây lạm phát.
Ví dụ thứ nhất. Nếu chính phủ nợ dân 1.000 tỷ, chính phủ in 1.000 tỷ trả cho dân thì chính phủ hết nợ dân. Số tiền đó được bung ra trong dân gây lạm phát, giá cả tăng lên, dân nghèo đi. Như vậy chính phủ đã móc túi dân trả nợ dân.
Ví dụ thứ 2. Vàng và đô la trong dân trị giá 10 tỷ đô. Chính phủ in 230.000 tỷ để mua số vàng và đô la đó. Tiền bơm ra ngoài quá nhiều, giá cả leo thang, xã hội nghèo đi. Vậy chính quyền móc túi toàn dân vét vàng và đô la trong dân để làm của cải cho mình.
Theo nguyên lý, tiền ra đi thì hàng hoá chui vào và ngược lại. 2 dòng này luôn ngược nhau. Trong nước xem vàng và đô la như hàng hoá thì rõ ràng hàng hoá là thứ chính phủ không tự làm ra được, nhưng tiền thì họ in ra được, nên việc rút hàng hoá vàng với đô trong dân làm tài sản cho chính quyền bằng cách gây lạm phát là rất đơn giản. Đẩy hết thiệt hại về cho dân để chính phủ giải quyết khó khăn cho mình.
Nhìn lại lịch sử điều hành kinh tế của Việt Nam chúng ta thấy, thời kì đổi tiền gắn với thời kì kinh tế tồi tệ nhất, lạm phát tăng vọt, đồng tiền mất giá nhanh. Năm 1986 khi mới mở cửa 1 USD ăn 23 đồng, nhưng đến 1989 thì 1 USD ăn 4.500 đồng. Chỉ trong có 3 năm, lạm phát là 19.600% và cho đến nay thì 1USD ăn 23.000 đồng nghĩa là so năm 1986 là lạm phát 100.000%. Kinh khủng.
Nguyên nhân gây lạm phát thì có nhiều, nhưng lạm phát khủng thì chủ yếu là chính sách tiền tệ của chính phủ để giải quyết tình hình bế tắc. Nếu nhiều nguyên nhân đến cùng một lúc thì sao? Có thể lạm phát không kiểm soát.
Nền sản xuất Việt Nam ngày một teo tóp. Do thuế phí cao, hạ tầng kém dẫn tới chi phí đầu vào cao thì sản phẩm làm ra giá cả leo thang. Thâm hụt ngân sách kéo dài, chính phủ bơm tiền để giải quyết nợ chính phủ với nhân dân. Nợ nước ngoài đáo hạn thì đâu thể dùng đồng nội tệ thanh toán? Bằng mọi cách phải vét vàng và đô la trong dân (họ dùng từ mỹ miều là HUY ĐỘNG) để trả nợ, dẫn tới khan hiếm ngoại tệ nên đồng tiền trong nước mất giá so với USD. Nguyên nhân gây lạm phát đối với Việt Nam hiện nay chẳng thiếu nguyên nhân nào.
Hiện nay CS in thêm tiền để tung vào lưu thông là chắc chắn, và lạm phát cao cũng khó tránh khỏi. Rồi tờ 500.000 cũng sẽ chẳng có giá trị là bao. Đứng trước việc đồng tiền mất giá, hoặc là chính phủ cho phát hành tờ tiền mệnh giá cao hơn như tờ 1.000.000, tờ 2.000.000, hay thậm chí tờ 5.000.000 chẳng hạn, hoặc họ cho đổi tiền để thay tờ tiền mới ít số zero hơn.
Theo tôi nghĩ họ chọn giải pháp phát hành tờ tiền mới thay cho việc đổi tiền. Vì sao? Vì người dân đã quá khiếp đảm với việc đổi tiền kèm theo hạn mức đổi tiền thời bao cấp. Vì thế nên đổi tiền sẽ gây hoang mang cho dân chúng. Giờ chưa phải lúc.

Copy from dieu le