Thứ Sáu, 16 tháng 12, 2016

Có một tư duy sai lầm về phương Tây, và ngược lại…

Khi nói đến phương Tây, những người Việt thực tế nhất sẽ nghĩ đến điều gì? Là chế độ phúc lợi rất cao, là một xã hội không để ai đói, là một miền đất hứa tuyệt vời hơn hẳn… Nhưng phương Tây không phải chỉ là như thế.



(ảnh: Shutterstock)
(ảnh: Shutterstock)

Khi nhiều người Việt chứng kiến các chính sách phúc lợi xã hội mà người dân các nước phương Tây được hưởng, như miễn phí giáo dục, miễn phí y tế, trợ cấp thất nghiệp, trợ cấp nhà ở, v.v. mà thèm thuồng, thì thật ra chúng ta cũng đang đứng trong một hiểu biết lệch lạc.
Khi nhiều người Việt chứng kiến khoảng cách giàu nghèo càng ngày càng xa, chi phí y tế, chi phí học đại học tăng vùn vụt, và chính sách lương hưu bị ảnh hưởng nặng nề bởi các sai phạm, thì người ta lại mơ tới giấc mơ “xuất ngoại”. Điều đó là đúng, nhưng thực tế không phải là mơ.
Có một tư duy sai lầm về xã hội phương Tây, và ngược lại, cũng có một tư duy sai lầm về xã hội mà chúng ta đang sống.
Hãy thử nghĩ:
  • Để bạn nhận được những thứ miễn phí, thì ở một nơi nào đó, có ai đó, đang phải làm việc nặng nhọc hơn
  • Để ai đó nhận được những thứ miễn phí, thì chính bạn sẽ phải làm việc cực khổ hơn, và đóng thuế cao hơn
  • Để nuôi sống những kẻ ăn không ngồi rồi có hộ khẩu vin vào cái cớ “thất nghiệp” chứ không phải là những người khốn khổ vô gia cư, cả xã hội sẽ phải gồng mình thêm một chút…
  • Lương hưu của bạn chính là phần tiền mà bạn làm ra chứ không phải là thứ mà người khác cho bạn
Hãy nhớ rằng:
“Trên đời không có bữa ăn trưa miễn phí”
Lấy Đức làm ví dụ, những người trẻ tuổi, tài giỏi ở Đức không muốn làm việc tại chính quốc gia của họ, bởi vì sau khi tốt nghiệp đại học, có được một công việc thu nhập khá khẩm, họ phải đóng phần lớn thu nhập của mình để nuôi “một đội quân ăn bám”: những đứa trẻ to xác không dám rời khỏi nhà; những người nhập cư “thất nghiệp” còn sức lao động nhưng không muốn làm việc; những “Shopaholic” nghiện mua sắm bằng cách ghi nợ trả dần, v.v. Người có lương cao trên 3000 Euro nếu chưa có miễn trừ gia cảnh là phải trừ 50 – 52%, thậm chí lương thấp thì chi trả bảo hiểm cũng đã mất tới 19% rồi.
Nhân loại đang đứng trước một lối tư duy lợi dụng cảm xúc tiêu cực và phi lý trí: “Cào bằng tất cả”. Nếu trời sập thì tất cả sẽ cùng chết, vậy nên lợi ích phải cùng hưởng, có cái gì hơn thì phải chia cho đều nhau, thấy người khác có gì hơn thì dù ít dù nhiều cũng cảm thấy ghen tị. Ích kỷ, nóng giận, đố kị, và tư duy hưởng thụ đã chui vào suy nghĩ của chúng ta một cách ẩn giấu không tự biết.
Một cư dân mạng tâm sự rằng, sự nguy hiểm của tư duy cào bằng phi lý trí này là ở chỗ, nó khiến người ta không phải “nghĩ”, mà chỉ cần cảm thấy tốt là được rồi. Thất nghiệp được trợ cấp, thật là tốt! Miễn học phí, thật là tốt! Chữa bệnh miễn phí, thật là tốt! Người ta không thèm suy nghĩ nguồn gốc của những khoản tiền này đến từ đâu. Sự “cảm thấy tốt” này đang phá nát châu Âu. Khủng hoảng nợ công của Hy Lạp bắt nguồn từ việc chính phủ vay tiền về chi cho đủ mọi loại phúc lợi xã hội mà bất chấp khả năng trả nợ, bởi vì chỉ cần “cảm thấy tốt” là được rồi.

Có một tư duy sai lầm về phương Tây, và ngược lại...
Cuộc khủng hoảng ở Hy Lạp đã khiến châu Âu tổn thất nặng nề (Ảnh: Internet)

Ở Mỹ, khi người dân được sống trong cảnh vật chất tương đối cao, thì dục vọng của con người vẫn không hề giảm bớt: Tại sao anh ta giàu có hơn tôi? Thất nghiệp không phải lỗi của tôi, mà chắc chắn là lỗi của chính phủ! Tại sao lương của tôi chỉ có vậy? Tại sao học phí tại cường quốc này lại không được miễn? v.v. Thế giới đang đối mặt với một làn sóng hưởng thụ cào bằng. Chính sách bảo hiểm tại các quốc gia ngày càng yêu cầu mức đóng nhiều hơn, như để thỏa mãn với nhu cầu hưởng thụ ngày càng cao hơn của người dân.
Sau khi Hillary Clinton của đảng Dân chủ thất bại, và Donald Trump của đảng Cộng hòa nổi lên tại Mỹ như một làn gió mới, nhiều người đã không thể hiểu được tại sao. Thật ra, chính sách của đảng Dân chủ, đặc biệt là Obama Care đã khiến cả xã hội Mỹ gồng mình gánh chịu chi phí y tế. Đó chính là ví dụ nổi cộm nhất về tư duy “cào bằng tất cả”. Nó có thể khiến người ta “cảm thấy tốt”, nhưng sự thực là “ở trong chăn mới biết chăn có rận”.

Có một tư duy sai lầm về phương Tây, và ngược lại...
Những người phản đối chính sách ObamaCare (Ảnh: Internet)

Tài nguyên và nguồn năng lượng trên thế giới là hữu hạn, sự tận tụy và trách nhiệm là khác biệt, con người sinh ra đã là khác nhau, và sẽ luôn là khác nhau. Người ta chỉ có thể dựa vào sự thông cảm và yêu thương để sẻ chia một cách thiện nguyện, chứ không thể dùng luật lệ để thỏa mãn nhu cầu “cào bằng tất cả”. Chính sách và luật pháp có thể được dùng như một phương thức cân bằng xã hội, kéo lại khoảng cách giàu nghèo, nhưng không thể lạm dụng nó. Bề mặt có vẻ là như nhau, tuy nhiên ẩn sâu đằng sau lại là sự nuông chiều lòng tham một cách không tự biết.
Tất nhiên, sự văn minh và điều kiện tuyệt vời ở phương Tây là một điều không thể phủ nhận, nhưng cách chúng ta nhìn nhận về sự vận hành của xã hội đó chính là điều cần phải suy ngẫm. Xã hội Việt Nam vẫn còn rất nhiều vấn đề cần phải giải quyết và thua xa xã hội phương Tây, nhưng khi chúng ta học theo cách làm của phương Tây thì dường như chúng ta không giải quyết được vấn đề của mình. Điểm mấu chốt là ở chỗ, chính sách và pháp luật chỉ giải quyết được vấn đề ở bề mặt vật chất, nhưng sẽ không thể giải quyết được gốc rễ vấn đề ở phương diện nhân tâm.
Dù quá khứ, hiện tại hay tương lai, sẽ không bao giờ có chuyện người ta có thể tùy ý “cào bằng tất cả”, bởi vì lòng tham của con người sẽ nhân lên khi nó được thỏa mãn. Ích kỷ, nóng giận, đố kị, và tư duy hưởng thụ chính là lối suy nghĩ đang khiến nhân loại phải trả giá nặng nề. Nếu muốn thoát khỏi khoảng cách giàu nghèo, muốn kiềm chế dục vọng của người ta, thì chỉ có một biện pháp, đó chính là chú trọng vào nhân tâm, khiến cho đạo đức hồi thăng trở lại.
Quang Minh

Nguồn trithucvn.net

Thứ Năm, 8 tháng 12, 2016

ADAM VÀ EVA




    Trong khi Eva thay hết từ xà-lách qua cải bẹ xanh đến lá chuối, lá dừa thì Adam cứ trung thành với chiếc lá nho. Một ngày, hết chịu nổi nên Eva càm ràm:
    – Thời ...buổi này mà ông cứ khư khư giữ chiếc lá nho, cổ lỗ không chịu được ! :D :D :D
    – Đang khủng hoảng kinh tế mà cứ chạy theo thời trang như bà thì có ngày đói nhăn răng. Tôi xài lá nho này là hàng Trung Quốc đó bà, vừa rẻ mà lại bền. :v :v
    – Rẻ thì có thể, nhưng bền thì khó tin !
    – Tin đi, vì tui từng che bằng lá nho Mỹ, nho Úc thì chỉ vài ngày là héo queo, ra đường mắc cỡ gần chết ! Từ khi dùng lá nho Trung Quốc thì có thể che đậy chỗ ấy đến cả tháng trời mà lá không chịu héo, chẳng biết họ xịt cái thuốc chi mà bền thiệt !
    – Sao ông ngu muội vậy, đâu phải thiên hạ khi không lại vu xấu cho hàng “made in China”. Thậm chí cao cấp như máy tính mà cũng cài mã độc, xe hơi thì nhả hơi độc, còn hàng nhái thì có đủ từ AK47 đến búp bê cao su 3:) 3:) 3:) ... Thế ông có nghĩ xài cái ni nó sẽ ngấm độc chất dần dần vào người ông, tiêu tùng cả lục phủ ngũ tạng không?
    Nói rồi Eva cúi xuống kiểm tra :'( :'( :'(, nhưng vừa liếc qua đã đột ngột thét lên:
    – Ông thiệt khó... dạy! Hết xài lá nho đến trữ cả nho khô Trung Quốc!
    Adam tức quá, gân cổ cãi:
    – Bà đừng nói điêu, tôi có hà tiện cỡ nào thì cũng biết người ta đang cảnh báo nho, mận, lựu, giá... của Trung Quốc đều chứa chất độc, ngu gì trữ nho Trung Quốc, mà nhất là nho khô? Chết cha, hay là...
    Eva lo lắng:
    – “Hay là” sao ông?
    – Bà nhìn thấy mấy trái nho?
    – Tôi thấy tòn teng hai trái quắt queo trên cái cành khô rang rang...
    – Thôi rồi bà ơi: đó không phải nho khô ! :p :p :p
    Lượm và lặt...

    FB Lê Trương Thanh Bình



Thứ Năm, 1 tháng 12, 2016

Gửi bác Thăng


Nhận tiền tài trợ của các doanh nghiệp tư nhân gọi là xã hội hóa có nghĩa là đổi lại phải có sự hỗ trợ, nâng đỡ cho các doanh nghiệp đó. Tôi không biết nó có phải là "loby" hay không và nó có đúng với điều chúng ta gọi là sự cạnh tranh lành mạnh chăng...?
Cách thức xã hội hóa này khác hẳn với việc nhà nước trao lại một số lĩnh vực độc quyền cho các tổ chức tư nhân và xã hội vận hành trong kinh tế thị trường...
Thương hiệu du lịch Saigon nên bắt đầu từ việc chỉnh đốn hệ thống nhà vệ sinh công cộng, đường phố sạch sẽ quang đãng, buôn bán có khu vực ngăn nắp, giao thông thông thoáng có trật tự và quan trọng nhất vẫn là cảm giác an toàn cho du khách... không lo sợ bị cướp giật..
Đà Nẵng có hội thi bắn pháo hoa quốc tế, có cầu Rồng phun lửa hàng tuần vào tối thứ bảy.
Đà Lạt có lễ hội hoa mỗi năm một lần, Ban mê thuột có lễ hội cà phê còn Saigon có phố đi bộ Nguyễn Huệ và bến sông du lịch ( bến Bạch Đằng) cảnh quan rất đẹp... sao không quy hoạch bến sông đó tạo điều kiện cho các nhà đầu tư tham gia... Có khu vực nhà hàng, khách sạn cao cấp thì cũng có khu vực cho giới bình dân, trung lưu vui chơi và ăn uống ( xem cách Singapor khai thác bến sông kìa )
Bắn pháo hoa chỉ đốt tiền ra khói... thay vào đó nên để tiền làm đài phun nước, nhạc nước...vv kèm theo hệ thống tái sử dụng cho đỡ tốn tiền
Hết mùa mưa rồi nhưng ai biết vài cơn mưa to cuối mùa nữa thì Saigon nổi tiếng nhờ thương hiệu ...ngập. Nhất là khu trung tâm
Kính bác




Giọt nước mắt... vì niềm kiêu hãnh

Khoa Học Gia DƯƠNG NGUYỆT ÁNH
Tôi là người thù dai. Thù dai có cái xấu và có cái tốt. Tôi nghĩ thù dai cũng có điểm tốt.
Thù dai để không quên những chuyện xấu người khác làm cho mình. Không thù dai thì làm sao Nguyễn Trãi nằm gai nếm mật suốt mười năm để trả thù nhà, để đền nợ xã tắc, giang sơn?
Thù từ năm 1975 đến nay thì có dai thật.
Năm 1975, với đợt tị nạn đầu tiên đến Mỹ, tờ Newsweek đăng một bài viết của Shana Alexander về những người Việt được đưa sang Mỹ tị nạn. Người đàn bà này lo ngại là những người Việt Nam tị nạn chưa biết sử dụng cái máy giặt, cái máy sấy, không biết Michael Angelo là ai, thì làm sao sống được ở Mỹ.
Ðó là những câu nhục mạ những người Việt quá nặng.
Nhưng chuyện không biết dùng cái máy giặt thì cũng dễ hiểu. Kìa, như thái tử Naruhito của hoàng gia Nhật, mãi đến khi sang học tại Merton College ở Oxford, ông hoàng tử này mới biết dùng cái máy giặt để khoe nhắng lên. Vậy thì dùng cái máy giặt không phải là chuyện đáng kiêu hãnh. Không biết dùng cái máy giặt thì cũng không phải là điều xấu xa gì như bài báo ngu xuẩn của Shana Alexander đã úp mở.
Từ đó, năm nào, cứ đến tháng Tư là tôi lại nhớ đến bài báo của Shana Alexander, và cứ nghĩ đến những câu nhục mạ ấy là lại run người lên vì giận.
Nhưng người Pháp vẫn nói là trả thù cũng như thức ăn nguội, ăn lạnh mới ngon. Shana Alexander nghỉ viết từ lâu, không biết đang ở đâu để rảnh rang kiếm nàng, mời nàng đi đến thăm vài ba đại học Mỹ, ghé lại Little Saigon chơi cho bõ những ngày cơ cực và để cho nàng thấy tận mắt những người nàng khinh bỉ ấy đã sống như thế nào.
Ðó là cách trả thù vậy. Nhưng chưa bao giờ tôi thấy hả dạ được như cuối tuần qua, khi nhận được tờ Newsweek, tờ báo 32 năm trước từng đăng bài báo của Shana Alexander, tôi đọc được bài viết của George Will trong mục The Last Word ở trang 84 số báo NewsWeek đề ngày 17 tháng 12 năm 2007.
George Will dùng nguyên một trang để nói về đóng góp của một người Việt Nam , một phụ nữ Việt, một trong những người Việt lếch thếch kéo nhau sang Mỹ và bị Shaan Alexander đem ra nhục mạ trong bài báo.
Tôi có thể nói là chưa bao giờ tôi đọc được một bài báo viết về một người khác như George Will đã viết.
Nếu bài báo ấy do một cây bút Việt Nam viết thì người đọc cũng dễ dàng coi đó là chuyện hai con mèo khen nhau có những cái đuôi dài.
Nhưng bài viết này là của George Will một trong những cây bút bình luận chính trị bảo thủ, lỗi lạc nhất của báo chí Mỹ, thì nó là một bài báo giá trị. Mười lần Shana Alexander cũng không thể bác được điều đó.
Bài báo của George Will viết về Dương Nguyệt Ánh, mẹ đẻ ra một loại bom mói tên là Thermobaric. Chương trình nghiên cứu được hạn cho ba năm để hoàn thành, nhưng chỉ sau 67 ngày, bà Ánh đã thành công , chế ra được loại bom mới để dùng cho mặt trận Afghanistan. Loại bom mới này công hiệu hơn tất cả các loại bom khác của thế giới. Bom ném vào hang đá ở Afghanistan không công phá ngay như các loại bom cũ, mà sức nóng và sức nổ của bom ở lại lâu, tiến sâu vào các hang hốc khiến khả năng công phá và hủy diệt của bom hơn hẳn mọi loại võ khí khác.
Nước Mỹ đã phải cám ơn bà Dương Nguyệt Ánh về loại võ khi mới này. Tờ Washington Post mới đây có viết một bài khá dài về bà Ánh nhân dịp bà được trao tặng một huy chương về những thành quả và đóng góp của bà cho nước Mỹ.
George Will kể lại cảnh bà tiến ra trước máy vi âm, không đọc một bài viết sẵn, mà ứng khẩu trước một cử tọa rất đông đảo smoking, nơ đen trang trọng. Bà Dương Nguyệt Ánh nói rằng 32 năm trước, bà tới nước Mỹ với tư cách một người tị nạn, hai bàn tay trắng và một túi hành trang đầy những ước mơ tan nát.
Nhưng nước Mỹ, với bà, là một thiên đàng, không phải vì vẻ đẹp và tài nguyên phong phú, mà vì người dân Mỹ vị tha, rộng lượng đã giúp gia đình của bà khi mới tới Nước Mỹ và giúp hàn gắn những thương tích trong tâm hồn, đem lại lòng tin vào con người và cảm hứng cho công việc của bà. Bà muốn tặng lại danh dự của tấm huân chương bà nhận được cho 58 ngàn người Mỹ đã tử trận tại Việt Nam và hơn 260 ngàn chiến sĩ Việt Nam Cộng Hòa đã hy sinh để cho những người như bà có được cơ hội sống trong tự do. Bà xin Thượng đế ban phúc cho những người sẵn sàng chết cho tự do, và nhất là những người sẵn sàng chết cho tự do của những người khác. Bà cám ơn nước Mỹ.
George Will kết bài viết của ông bằng mấy câu này: Cám ơn Dương Nguyệt Ánh. Xin cô hiểu là cô đã trả món nợ mà cô nói cô nợ của nước Mỹ, cô đã hoàn trả đầy đủ, không thiếu một chút nào. Cô đã trả hết món nợ đó, và luôn cả tiền lời nữa. Tiền lời, là đóng góp rất lớn của Dương Nguyệt Ánh cho tự do và an ninh của nước Mỹ, quốc gia đã mở cửa đón gia đình của bà.
Shana Alexander ở đâu, có đọc bài báo này chưa ?

Bùi Bảo Trúc